Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2007

Thế mới là dân Sao Biển Chứ

 
Thế mới là dân Sao Biển chứ!
Thằng nhóc SB72

Rượu cần của cha Kỳ
Rồi thì cái ngày 15/7/2006 ấy cũng đến, ngày mà bác Kỳ lớp SB65 đặt viên đá đầu tiên cho ngôi thánh đường mới… Ngẫm nghĩ thấy cũng tội nghiệp cho bác ấy, ngôi thánh đường quá to, bác ấy lại quá mỏng! Đúng như người ta nói về bác: "Cha cụ gì mà gầy rứa, có bao nhiêu cái xương sườn đếm đủ bấy nhiêu, không dư không thiếu. Bác ấy vẫn vui cười: "Lo chi cho mệt hầy… nhà Chũa, Chũa lo… hề hề".
Với chút tình con Mẹ Sao Biển, nhận lời mời của bác, ba anh em cựu Sao Biển Biên Hòa lại ngao du sơn cước, trong ba anh em thì có bác Phạm Văn Phương 65 là đồng môn đồng sàng với bác Lưu Thanh Kỳ.
Vận động mãi, ba anh em mới mời được hơn chục vị ân nhân cùng đồng hành đi lễ. Vì phải tranh thủ đi từ 6 giờ sáng nên thằng nhóc chưa kịp bỏ chút gì vô bụng, thôi kệ, tuy có hơi đói một chút nhưng được cái là không khát nước; vì lũ giun ở trong bụng cứ quậy rộn cả lên, làm cổ họng thằng nhóc lúc nào cũng đầy nước dãi, nuốt ực ực liên tục, lấy đâu mà khát nữa… Nghĩ cũng hay hay, nhịn đói mà lại được lợi cả đôi đàng, hì hì…
Vừa chạy vừa hỏi đường, mãi đến gần mười giờ mới tìm được xứ Phước Quả nơi bác Kỳ trụ trì. Trên xe anh em rất hồ hỡi, tuy rằng không còn kịp giờ lễ nữa, thôi thì phần một đành phải thông qua… chuẩn bị bụng dạ để đón phần hai vậy: sau Thánh lễ xin mời ở lại hiệp…
Thánh lễ đặt viên đá đã xong, ai nấy đều lo thu xếp và tìm cho mình một chỗ ngồi đặng… nhậu. Vì cánh Biên Hòa đi tới 14 người, thôi thì nhường cho các ông Trùm và đàn anh ngồi một bàn, còn thằng nhóc đành phải ngồi với hai mẹ bề trên: mẹ Châu 60 và mẹ Huy 72 và ma sơ con của bác Phương 65.
Tưởng rằng ngồi với phe kẹp tóc hổng biết uống rượu, thằng nhóc sung sướng giống như: la sú ri sú ri sú ri (La souris sourit sous riz ), chú chuột mỉm cười dưới gạo. Nhưng rồi đâu phải vậy… mỗi lần đưa ly lên miệng, liếc thầm thấy ánh mắt của các bà "công an tóc dài" là thằng nhóc hơi bị… nấc cụt, bí quá đành phải moi bộ nhớ ra xem có chiêu nào để lừa các mẽ.
- Ái chà chà các bà ơi, rượu này là rượu cần của Cha Kỳ đấy, thật mà. Ngọt ngọt, thơm thơm uống với đá đã lắm, nhanh tay kẻo hết, dễ gì mà xơi được của mấy cha…
Cánh các bà tưởng thật giành nhau uống… và thế là thằng nhóc trúng mánh, rung đùi uống vô tư, đúng là "thánh nhân đãi kẻ khù khờ". Đang ngon trớn bỗng một bà khách ngồi cạnh thằng nhóc thắc mắc:
- Chú ơi ! Mùi rượu này cũng giống rượu cần – nhưng sao tui hổng thấy cái cần đâu? Mần răng mà uống bây chừ hả chú?
Trời ơi! Hỏi cái gì mà lạ vậy bà! Y như là triệt buộc hổng bằng! Bí thế thằng nhóc nói đại:
- À cái cần hả? Thế thì bà chịu khó vào hỏi Cha Kỳ, xem cái cần của Cha ở chỗ mô?
Eo ôi, tình của thằng nhóc thì ngay, mà chắc có lẽ… chắc có lẽ lý của mấy bả gian: nên mấy bả ôm bụng cười ngặt nghẽo… Vui quá phải không hở bác Kỳ?
Thật tình, ở đời bầy em thấy có nhiều thứ tội, nhưng từ nhỏ đến giờ, kể cả trong bảy mối tội đầu, bầy em cũng chưa nghe nói đến cái "tội hiểu lầm", hổng biết đó có phải là cái "tội mới" không? Nếu đúng vậy thì bà nào mà cười cái vụ đó coi chừng bị mắc phải "tội mới" đấy, cúi đầu xin bác rộng lượng tha cho. Cám ơn bác.

Viết đến đây thằng nhóc nhận thấy có lắm cái hiểu lầm dễ mẻ đầu sứt trán, mà lý do của nó chẳng qua là tại vì không biết mà thôi… Bữa nọ tự dưng thấy buồn, thằng nhóc bèn nhấc điện thoại hỏi thăm thằng bạn, nó đi vắng, vợ nó nhấc máy. Chuyện thật 101 phần trăm, thằng nhóc bèn mở đầu lịch sự:
- Á hèm, hau a…rờ dzú?
Đầu bên kia vọng lai:
- Dzú đây, dzú đây!
Ái chà ngon héng, tưởng rằng cô ấy cũng biết đôi tí sinh ngữ - ai ngờ, thằng nhóc chưa kịp đáp lời thì bỗng điếng người khi nghe cô ấy nói tiếp:
- Này này, anh nói cái gì mà rờ dzú… rờ dzú, đồ cà chớn!
Thật đúng là lòng dạ đàn bà mau thay đổi - vừa nắng đã mưa - giống y chang bà tổ phụ Eva khi xưa, vừa mới dụ ông xã mình ăn trái cấm xong, đã đổ tại con rắn, con rắn. Tiếng cắt cụp điện thoại hơi mạnh tay làm thằng nhóc chới với. Điệu này bạn bè nó lại hiểu lầm mình rồi, thật chán ghê. Giá mà thằng bạn chịu khó chỉ cho vợ nó vài câu tiếng Anh thì thằng nhóc này đâu có bị mắc mớ. Chao ôi! dễ mà, nào có khó khăn gì đâu: "… rờ dzú tiếng việt có nghĩa là … rờ em thôi mà, chậc! hì.. hì"

Anh em nào không tin thì cứ hỏi Cha Láng, bác Hoàng 60, bác Đình Huy 65… là những bậc thầy dạy Anh văn, nếu thằng nhóc dịch sai thì xin được chỉ giáo thêm, còn ngược lại thì cho thằng nhóc một tràng pháo tay động viên chứ!
Nhưng anh em nhớ là đừng có hỏi Cha Ngọc quản lý nghen – thằng nhóc chắc mẩm với anh em là Cha sẽ không dịch ra việt ngữ đâu, vì sao?
… Hình như là vào năm lớp 7, giờ Anh văn hôm ấy do Cha Ngọc phụ trách, có lẽ Cha muốn cho các đệ tử của ngài phải khắc cốt ghi tâm, đừng lẫn lộn và đừng quên, nên khi có một cậu học trò đứng lên:
- Thưa Cha, gié-lô là gì?
Cha đỏ mặt nói to:
- Gié-lô là gié-lô.
Cả lớp cười ầm ĩ, thằng nhóc không nhớ là tên nào đã hỏi, nhưng có lẽ nhiều anh em lớp 72 không quên được chuyện này, bởi thế cho nên nếu bây giờ anh em có hỏi Cha:
- Rờ dzú nghĩa là sao, thưa Cha?
Chắc có lẽ cha cũng đỏ mặt nói to rằng thì:
- Rờ dzú là… rờ dzú.
Chính xác là như thế, thằng nhóc nói thật đấy, nhưng nếu Cha bảo là đồ quỉ nói tầm bậy, thì thằng nhóc cũng cúi đầu xin vâng và sẵn sàng chổng mông chịu tội. Nhưng dù sao thì chắc có lẽ khi đọc tới đây, nghĩ lại chuyện cũ, thằng nhóc bảo đảm với anh em thế nào Cha Ngọc cũng phì cười ha… ha… ha… cái đồ "hậu sinh khả ố".

Để tiếp tục câu chuyện về lễ đặt viên đá thì phải nói trong ba anh em CSB Biên Hòa, chỉ có anh Phương là lo xa nhất, không cho mẹ bề trên tháp tùng? Vì nếu có… thì đâu dễ gì mà được tự do thoải mái… Anh Châu nhớ rút kinh nghiệm nghen, cũng may cho anh là hôm nay thằng nhóc lừa được các bà, nào là ngọt ngọt thơm thơm, nào là của Cha Kỳ, nên anh mới được bí tỉ đó… hì… hì… Anh em ngồi nhậu được một lúc thì ô kìa! Một bóng mai gầy xuất hiện, vì quên không mang theo kính cho nên thằng nhóc giống như các tông đồ khi xưa tưởng bóng ấy là ma, mãi khi đến gần, thằng nhóc mới nhận ra bác Kỳ 65. Bắt chước Giuđa trong vườn Giếtsêmani, thằng nhóc ôm chầm bác Kỳ và đặt ngay một cái hôn vào má, quá bất ngờ, bác ấy đứng ngất ngây… Nhưng giây phút này không được lâu, vì bác ấy chợt nhận ra nụ hôn này không phải của yêu quái mà là của thằng nhóc. Đau quá phải không bác Kỳ? Bỏ qua cho em út nha, bầy em chỉ có ý là chúc mừng cho bác với nụ hôn may mắn, không ngờ vì vội quá nên chưa kịp cạo đám ria mới mọc lởm chởm, cứng như bàn chải sắt. Xin Cha tha tội cho thằng nhóc.

Sau khi gặp nhau nâng ly chúc mừng bác Kỳ và trao cho bác: người thì cục gạch, người thì bao xi măng, phải nói là không khí rất vui vẻ và ấm áp tình Chúa, tình Mẹ Sao Biển, chỉ có thằng nhóc hơi buồn…
- Bác Kỳ ơi! Bác giao cho em năm nén, riết rồi chỉ còn lại có một nén hà!
Cũng may là bác ấy quên, chứ nếu mà bác ấy nhớ "hỡi tên đầy tớ siêng ăn, biếng làm…" thì hôm nay đã có RIP cho thằng nhóc trên Web Sao Biển rồi… may quá.
Tiện thể thằng nhóc cũng tấu với bác Kỳ:
- Bác ở cái xứ chi mô mà xa rứa vậy, bị lạc đường, lại còn bị đói, bị mệt… tụi em đang tính kiếm quán nhậu rồi gọi télé cho bác tới quán lấy tiền, không đi tiếp nữa.
Bác ấy khoái chí vỗ tay cười và xoa đầu thằng nhóc mà rằng:
- Hảo hảo, mấy thằng em ni coi rứa mà được việc nì… mà này anh em ơi, kể ra xứ Phước Quả của bác Kỳ xa thật đấy, mèng đéc ơi, xe chạy hoài, chạy hoài, y như là xe dù hổng thấy tới bến…
- Bác Phương ơi, bác chịu khó xem lại bản đồ, sao em thấy cột mốc bên đường báo cách Sài Gòn 50, …rồi 49, …48 Km vậy cà, không khéo lại: "chừ đi mô rồi cũng nhớ về Hà Tĩnh" … thì toi mất cả buổi sáng.
Bác Châu thì mắt nhắm mắt mở:
- Anh em ơi, để ý xem có quán thịt cầy nào không, chén cái đã, hì… hì…
- Chán bác thế, chưa đặt viên đá đã lo nhậu.
- Nè… nè… có thực mới vực được đá nghe mầy.
Thấy hai bác ấy nói phải quá, thằng nhóc chịu thua nuốt nước bọt cái ực hết ý kiến.

Rồi cũng đến lúc phải bái bai bác Kỳ và xứ sở đất bazan đỏ quạch, khí thế trên xe lúc này như nóng hơn, như vui hơn vì đã có thêm hơi men. Ông trùm ngồi sau thằng nhóc lên tiếng:
- Nè chú, vậy chú là lớp đàn em của bác Châu, sao tui thấy tóc của chú bạc hơn tóc của bác í?
Ái chà, cái này khó trả lời à nghen, nhưng đây rồi, ha ha… đã có đáp án:
- Dạ thưa, cái này dễ hiểu mà ông trùm, vì anh Châu ảnh đang "hồi xưng", mai mốt em hồi, tóc của em cũng đen vậy, lo chi cho nó mệt…
Ông trùm cười ha hả: - Cao kiến, cao kiến…
Nhưng mà thằng nhóc không biết cái hồi hồi của anh Châu thế nào mà trông chị Châu có vẻ… hãi hùng! Được dịp chị bèn phẫn nộ:
- Chú mày nói nghe thấy ớn, may mà ổng chưa hồi.
- Thì sao hả chị ? Ổng mà hồi thì chết chị!
Thiên trời địa đất… sau câu vừa hỏi vừa trả lời của thằng nhóc, chị Châu không có hồi âm, tắt hết đài. Nhìn mặt chị Châu lúc này đỏ hơn cái màu đỏ đất bazan của xứ bác Kỳ, trông chị ấy tuyệt đẹp, giống gái Đà Lạt thứ thiệt. Trên xe mọi người cũng đỏ mặt cả lên… không phải vì thẹn hay vì say, mà vì phải cười một trận cười quá đã, cười ra nước mắt nước mũi… tưởng rằng dàn kiếng xe tốc hành hôm ấy vỡ tung… may quá trời vẫn còn thương, ha ha ha…
Anh Châu dứ dứ nắm đấm về phía thằng nhóc:
- Nó đầy rượu rồi.
Bà xã nhà nhóc chớp được thời cơ bèn a dua với bác Châu:
- Em nghe nói dân Sao Biển chính cống chỉ biết uống rượu lễ, còn ông xã em chắc là dân sao Biển dỏm... hèn gì thấy ổng uống rượu đế ve kêu.

Thần dược: hoà giải tăng sinh linh
Vài ba mươi năm trước, bỏ Tiểu chủng viện Sao Biển ra đi khi tóc còn tơ… đen kịt. Ngày về của mấy chục năm sau tóc đã thành muối tiêu, da dẻ đồi mồi nhăn nheo… nhìn thấy ghét. Gặp lại nhau như người xa lạ, bạn bè cùng lớp mà nhận hổng ra: - Chào ông, chào bác, chào anh ngọt xớt, chỉ thiếu điều chưa chào cụ, hì…hì…
- M… cái thằng này, mày không nhớ tao hả?! Bìm bịp đây, Cáo già đây, Ong bầu đây, Thầy rùa đây. Lại có cả Giuđa đây, Pharisieu đấy và Philatô kìa…
Chúa tôi, chịu thôi, mau già quá sao mà nhớ nổi, thiệt tình chưa thấy xuân đã tới đông rồi, lấy đâu ra mà "chơi xuân kẻo hết… nữa"
Rảnh, đọc cái bài SB sờ tai của trẻ tui 72 trong TTSB 2006, thằng nhóc vắt óc nghĩ hoài, nghĩ hoài… đứa mô có cái tên chi lạ rứa? cuối cùng rồi thằng nhóc cũng nhận ra cái tên Trẻ tui là ai, nếu thằng nhóc nhớ không lầm, thì cái "nít nem" yêu dấu ngày xửa ngày xưa của hắn là: cái con gì vừa già lại vừa thích ăn gà… hì hì… đố anh em có thưởng.
Nói là Trẻ, nhưng hắn nhiều kinh nghiệm lắm đấy anh em ơi, chớ có lầm. Bởi vậy sau hai mươi mấy năm gặp lại, thấy hắn "mần ăn được mùa", thằng nhóc bèn hỏi thăm hắn:
Mi có cái bí quyết chi mô mà hậu duệ sai rứa?
Hắn mỉm cười bí hiểm:
- Rượu là rượu, mà bia là bia.
Nhưng rồi cuối cùng cũng lòi ra cái bí quyết "hòa giải". Trong bài nớ hắn nói rằng chỉ với ba lần "hòa giải" là ba lần hắn phải chạy tới cầu cứu với bà mụ, nhưng mà đó là khi trước à nghen, còn bây chừ thì đã là… thằng nhóc giơ tay lên đếm, đếm đi đếm lại vài lần cho chắc cú kẻo lộn: 1, 2, 3, 4, 5, 6… ái dà, vợ chồng hắn chịu khó "hòa giải" thật, đến những 6 lần cơ, cũng may mà hắn chưa hòa giải với vợ tới bảy mươi lần bảy… ha ha…
Nói là làm, bắt chước hắn, thằng nhóc cũng dzìa nhà cãi nhau ì xèo với Mẹ bề trên rồi "hòa giải"… cứ thế hoài hoài mà cuối cùng cũng chỉ được hai nếp hai tẻ. Làm vậy riết thấy mệt quá! Giờ có cãi nhau cũng không thèm "hòa giải" nữa, "oắn" cho một trận vều môi phù mỏ rồi ghé tòa Cáo giải là êm rồi - hì… hì… thằng nhóc chịu thua hắn, bèn mạo muội kiến nghị với các chú lớn, thôi thì ở trường mình có nhiều trưởng ban: cầu cống, văn nghệ, thể thao… nhưng chưa có trưởng ban "hòa giải" để tăng dân số… hay là cho hắn nhận chức ấy vậy. Kể cũng ngon chán, ngon hơn chức giữ ngựa của Tôn Ngộ Không rồi, phải không các Chú lớn.
Này Trẻ tui ơi, mau mau rửa ghế đi chứ, hắn lại giả vờ ngây thơ mượn cung giọng của bài hát: "còn thương rau đắng mọc sau hè" để đánh trống lãng: "ai biết mẹ gì đâu"… khì khì…
Bà xã nhà Nhóc biết chuyện khen đáo đễ:
- Thế mới là dân Sao Biển chứ... chỉ thích "hoà giải" thôi.

Xe ưu tiên
Độ rày công an quần dữ quá! Chạy chỗ này: rét… vòng qua bên kia: rét… cứ mỗi cái rét thì con ngựa sắt của thằng nhóc lại "phơi thân cùng tuế nguyệt" mười lăm bữa. Riết riết vậy, thấy xe bị han rỉ hết rồi, chịu hổng nổi, chung qui cũng tại vì thằng nhóc chưa có bằng lái… tức mình! Không thể cứ như vậy mãi, bữa nọ thằng nhóc bèn đi thi bằng lái xe A1 (xe hai bánh).
Trường dạy nghề của Sở Giao Thông vận tải nằm dọc theo bờ sông Đồng Nai, ôi thật là đẹp. Nhìn qua cửa sổ thấy sóng nước dập dờn chẳng khác nào khung cảnh của Tiểu chủng viện khi trước, nhớ trường rồi lại nhớ tới bạn bè.
Bỗng thằng nhóc nghe tiếng bìm bịp kêu báo hiệu con nước lớn, à lớp mình cũng có bìm bịp, đúng rồi, thằng Sơn bìm bịp ở Cây Vông… kỳ nọ gặp hắn, hỏi thăm mới biết vợ chồng hắn lúc này cũng khấm khá, chuyên làm cái nghề hộ sinh. Anh em lớp 72 nhớ cho kỹ nghe, hộ sinh chứ không phải sinh hộ đâu… rồi ra lỡ đụng chuyện, chạy tới nhà thằng Sơn nhờ vợ nó sinh hộ thì coi chừng vừa mất bạn vừa được ăn lưu đạn… lãng xẹt. Ha ha ha…
Lâu lâu mới gặp nhau, thằng nhóc rủ hắn tối đến ở lại tụi mình tâm sự, hắn cáo từ bảo: - "Không được vì phải về trực cấp cứu cho những bà "khó ra" … đặng còn gọi xe chở đi bệnh viện, thông cảm nghe mầy."
- Này cái anh kia! Anh có nghe tôi nói không? Ông thầy dạy luật giao thông chợt phát hiện ra thằng nhóc đang mơ mộng…
- Anh hãy cho biết các loại xe ưu tiên?
Giật nảy người, thằng nhóc lắp bắp:
- Dạ … dạ… dạ xe hộ sinh ạ.
Cả lớp học cười lăn cười bò vì cái xe ưu tiên của thằng nhóc, thôi chết m… chuyện này hỏng rồi, không khéo phải lấy cái mền trùm xe lại vì không được cấp bằng lái, hổng dám vi vu trên xa lộ.
Được một lúc ông thầy vỗ tay ra dấu cho cả lớp im lặng, rồi vừa mỉm cười thầy vừa nói:
- Hay ! một ý tưởng mới: "cứu người như cứu hỏa" tôi cho anh 10 điểm.
Thằng nhóc sướng ve kêu: may quá, hay không bằng hên. Thằng nhóc bèn lục lọi lại bộ nhớ, rà soát các loại xe ưu tiên… rà đi rà lại cũng chỉ có: xe cứu thương, xe cứu hỏa, xe hộ đê… chứ làm gì có xe hộ sinh, ha ha…
Cám ơn vợ chồng mày nghe Sơn bìm bịp, vì nhớ tới vợ chồng mày tao được đậu. Sung sướng quá! Thôi nghen, chuyến này tao sẽ sắm một con xe và trét lên thùng mấy chữ thật to, thật kêu: "Xe ưu tiên, hộ sinh tốc hành". Có bà nào khó chơi nhớ điện khẩn cho tao nghe: hậu tạ.
Bà xã nhà nhóc le te chạy đi khoe: ô này các chị ơi, thế mới là dân Sao Biển chứ... giỏi thật, thi đâu đậu đấy.

Phỏng vấn
Thuở còn đi học, thằng nhóc đã được nghe bài thơ: "nhớ ai ra ngẩn vào ngơ…" nhớ kiểu vậy chắc sớm muộn gì cũng điên mất anh em ơi! Tuy nhiên thằng nhóc thấy rằng đôi khi nhớ cũng có lợi lắm chứ. Hổng biết anh em còn nhớ bác Hồ phụ trách ở nhà ăn, đầu bác ấy hơi bị hói không? Riêng thằng nhóc thì chả làm sao quên được… hồi ấy bác thường vui đùa và chỉ cho thằng nhóc cùng một số anh em vài câu Pháp ngữ:
Học sinh nhà nước, tiếng bồi đọc là: "lắc léo mè giồng lô" (l'élève, maison, l'eau). Cả bọn khoái trá cười ha hả, vậy mà đến hôm nay, dù đã hơn ba mươi năm xa cách… chữ của Bề Sùng đã quên hết, dù hồi đó có bị chép phạt cả ngàn lần! Chữ của thầy Cần, thầy Tiên, thầy Nhạc… cũng đã trả hết cho người. Chịu, không nhớ gì nữa hết. May thay thằng nhóc còn nhớ được vài câu tiếng bồi của bác ấy… giờ thì thằng nhóc cũng có tí vốn nho nhỏ bỏ túi để trả lời khi được phỏng vấn đi Pháp rằng:
- Này anh kia, anh làm nghề gì? - Nghề lắc léo ạ.
- Tài sản thế chấp của anh là gì? - Là mè giồng ạ.
- Đi xa anh nhớ gì nhất, vợ con hay đất nước? - Dạ nhớ đất lô ạ.
Bà xã nhà nhóc mừng quá cười khành khạch:
- Thế mới là dân Sao Biển chứ... oách thật, nói tiếng Pháp như gió.

Attention! Lũ quét!
Những cái nhéo vào bụng đau đến quặn người, những cú revers vào má nóng cả mặt, những nhát chặt của sống thước lên bàn tay làm các ngón đau buốt run rẩy như gà giẫy chết… và kể cả những cú đá vào mông của những chú lớn nuốt chú bé, đau ơi là đau, đau đến nỗi muốn ị ra quần. Tất cả những… trên, hồi xưa thì hận, hồi này vẫn nhớ và bây giờ tuy đã xưa rồi, xa rồi, ôn lại chút xíu cái mà thằng nhóc tạm gọi là những kỷ niệm của "thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường"…
Lắm cái kỷ niệm kể ra thì người này bảo mày chơi tao, kẻ khác cho là: bôi bác hả? Ồ không phải vậy đâu, vui và nhớ là chính mà…
Câu chuyện cười nho nhỏ thằng nhóc sắp kể sau đây, thiết nghĩ ít nhiều gì rồi nó cũng sẽ được coi là những kỷ niệm vui vui mà có lẽ khi gặp nhau kể lại, nó cũng góp thêm chút tiếng cười trên những bờ môi.
… Tưởng rằng không còn gặp lại, ấy thế mà hắn bỗng trở về, vẫn dáng người cao cao, gầy gầy, chính là hắn, không sai: thằng Túc Ken ở Hà Dừa. Hỏi thăm mới biết lúc này hắn đang làm ở kho của trường Đại học Nông nghiệp Cần Thơ, mà kể ra cũng lạ thật, trong kho chả thiếu gì các loại phân dùng để bón cho cây lớn mạnh, nhiều quả… chắc có lẽ hắn chả hạp với loại phân nào cả nên cây của hắn gầy trơ và quả cũng không sai lắm: chỉ được có hai à, hì hì…
Đã quá lâu và cũng phải chờ đợi quá nhiều rồi, cuối cùng thì trái đất vẫn tròn, bạn bè gặp nhau vui mừng khôn xiết, ôi còn gì vui hơn thế, tay nắm chặt tay, nói cười rôm rả, thằng này kể, thằng kia kể… thằng nào cũng muốn trút cạn nỗi niềm … chả biết nghe ai bây giờ. Rồi căn phòng nhỏ mịt mù khói thuốc, rồi bia khui nghe đôm đốp… uống đi, uống nữa đi uống cho bõ những ngày xa cách. Thế rồi tình bạn thì dạt dào mà tửu lượng thì có hạn… nên cuối cùng tao say, mày say, trời đất cũng lăn quay" chả cần biết chi nữa, mặc kệ, và do đó…
Đã hơn một giờ sáng, bình thường như mọi ngày, giờ này ở nhà thằng nhóc đang vùi đầu vào bếp chiên chả giò mưu sinh, có lẽ vì đã quá quen giấc nên không thể nào ngủ được, cố nhắm mắt một tí cho đỡ mệt đặng ngày mai còn phải dong duỗi mấy trăm cây số trở về nhà. Cái quạt trần trên đầu quay vù vù hết cỡ, nhưng cũng không thể nào xua được đám muỗi Nha Trang đang khát máu… Chợt có tiếng động và sau đó là tiếng người rì rầm, thằng nhóc vội mở mắt, cố nhìn thật kỹ về phía góc nhà, cạnh lối vào phòng ngủ của đôi uyên ương Kỉnh, nơi đây có hai cánh cửa: một mở và một thì bao giờ cũng đóng chặt, vì thế nên nó được kê một cái bàn nhỏ và làm chỗ dựng xe Honda cạnh đấy. Ủa sao lạ vậy cà, hổng lẽ tụi nó đánh nhau?! Qua ánh đèn điện phản chiếu mờ mờ, thằng nhóc thấy Túc Ken thì chui vào trong góc tường nơi đầu bánh xe honda, còn lại hai cu cậu Khoa Nháy và Đinh Mập thì cố tìm cách kéo Túc Ken trong góc ra, sau khi mọi việc đã tạm lắng, thằng nhóc bèn hỏi Định Mập:
- Có chuyện gì vậy, Túc Ken bị làm sao hả?
Định mập vừa cố nhịn cười vừa kể cho thằng nhóc nghe:
- Túc ken nó say quá, cũng may mà tớ và Khoa nháy phát giác kịp, bằng không thì cả bọn mình đã bị lũ quét rồi…
Ha ha ha.. thằng nhóc bèn cười toáng lên:
- Nó không say đâu yên trí đi, nó vẫn còn tỉnh táo để nhận ra góc tường bên này có thằng bạn mình đang nằm ngủ, nếu không thì thằng Lễ trong cơn mơ cứ ngỡ mình đang được tắm bia hơi pha với chút muối, ấm ấm, mằn mặn quá đã, hì hì… nó đâu có ngờ "bia từ trong vòi ấy bia ra"…
Cù Sinh và thằng nhóc thấy vậy sợ có bề gì, vội đắp chăn và xoa dầu gió cho Túc Ken, nghĩ thấy thương và tội nghiệp cho hắn nhưng cũng hết sức buồn cười, vì chỉ chút xíu đây nữa thôi là trời sáng, vợ thằng Kỉnh sẽ phải đeo mặt nạ phòng chống hơi độc rồi vừa lau nhà vừa lẩm bẩm:
- Con mèo đen của ai to dữ vậy anh Kỉnh ơi! Nó đái ngập cả nhà mình rồi, chua ơi là chua, khai quá xá là khai! Còn hơn là nước đái quỉ, em chịu hết nổi rồi, muốn xỉu luôn.
Lúc đầu nghe vợ nói cu cậu Kỉnh cứ tưởng mèo thiệt, nhưng rồi hắn bỗng trầm ngâm:
- Ủa sao mà nghi quá… mèo đâu có biết uống bia, sao mà nước đái của nó độc mùi bia không hà? Hổng lẽ là mèo… mèo… Thôi chết rồi, thì ra là… Hắn chợt hiểu ra vừa lắc đầu vừa giậm chân than trách.
- Ông trời ơi mau ngó xuống mà xem, ông cố nội tui còn chưa dám biến nội cung gia thất nhà tui thành "vê kép xê" vậy mà mấy cái thằng bạn học này, tụi nó dám… dám…
Cả lớp CSB72 chỉ còn biết ôm bụng cười bò:
- Ha ha ha, răng mà họp mặt vui rứa hầy?!
Bà xã nhà Nhóc nghe thấy vậy bèn giơ hai tay hai chân:
- Thế này thì em chịu thua dân Sao Biển rồi... chịu chơi quá! chơi hết mình luôn! hì hì.

Thằng nhóc SB72

Không có nhận xét nào: