GIẢ - VỜ
Có lúc ta cặm cụi
Làm thơ để dối lòng
Đôi khi ta rong ruổi
Dối cuộc đời long đong
Mưa có khi tiêu sái
Giả bong bóng phập phồng
Chiều có khi nắng quái
Giả trời trưa khật khùng
Biển nhiều phen dậy sóng
Nên suối giả vờ sông
Mây vờ như phiêu lãng
Núi chập chùng ngóng trông
Vỉa hè chân ai bước
Cho phố giả vờ đông
Bụi đường vờ vương vấn
Mắt em còn cay không?
Gặp em ta giả tỉnh
Xa rồi mới mỏi mong
Em giả như không biết
Để Trời còn bất công!
Quán trưa mùa vắng khách
Khói thuốc vờ mênh mông
Cà phê buông chầm chậm
Vờ đếm giọt hư không
Thôi cứ vờ thanh thản
Dù đời đầy bão giông
Một mai ta cát bụi
Biết đâu em thật lòng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét