Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2007

Lai rai ký... sinh sự

 
Lai rai ký... sinh sự
Trẻ Tui 72

(Một vài cảm nghĩ nhân đọc "Đức Tin bị nhồi sọ hay tựa núi đá" của các bác SB65 trên TTSB 2006)

Đã nói anh em SB mở thêm cái forum "cối xay" cho thêm vui. Ấy thế mà bác Tư Bin cứ lần lữa. Thôi thì Trẻ Tui phát pháo vậy! Thấy các bác 65 đem Đức Tin trở qua trở lại như nướng bánh tráng mà thèm. Không như hai thằng nhóc hàng xóm của Trẻ Tui (xin lỗi các bác trước vì cái bệnh ưa liên tưởng). Nhóc A dân Nam Kỳ "gốc", nhóc B dân Bắc Kỳ… "dòng". Nhóc A cũng láu cá như đám Trẻ Tui hồi mới vô Chủng viện, ngứa miệng chọc: "Bắc Kỳ lấy bố làm cha, Nam Kỳ lấy bố làm khăn lau nhà". Nhóc B lập tức sửng cồ: "Cái này là tông truyền từ thời… Bố Cái Đại Vương, đám Nam kỳ nhà mày là thứ lai tạp nên không biết là phải." Nhóc B thuộc thế hệ học ngoại ngữ từ trong "đầu gối bố" nên cũng không vừa: "Từ BA là từ chung của "tàn" nhân loại từ khi… chưa xây tháp Babel, bằng chứng là tiếng Pháp, Ý, La tinh .v.v… và .v.v…" Trẻ Tui lại liên tưởng đến một câu danh ngôn: "Khi lý trí của bạn bất lực thì hãy để con tim lên tiếng".

May mắn một điều là Trẻ Tui vô sau học ít, ít bị SB "nhồi sọ" nên cũng ít dằn vặt hơn! Trẻ Tui hổng dám nghĩ hai thằng nhóc bị nhồi sọ để gọi BỐ hay BA. Đó là truyền thống gia đình, cũng như cây bắp phải sinh ra trái bắp, nếu nó sinh ra trái sầu riêng thì mặc dù có giá hơn nó vẫn bị xem là quái thai. Lớn lên nó có thể gọi bằng "ông khốt", "bố già" hay "ông kẹ" là tùy nó, miễn là cách gọi ấy diễn tả được tâm tình mà nó dành cho cha nó. Xin lỗi quý đàn anh vì Trẻ Tui ưa liên tưởng và mọi sự so sánh đều khập khiễng, chả là Trẻ Tui bắt chước cái trò cũ rích của Đức Kitô từ cách đây hơn 2000 năm, nói cái gì cũng dùng dụ ngôn. Ờ, mà quả là Đức Kitô thông thiên đạt địa, Ngài dự kiến 2000 năm sau sẽ có đám SB chổi cùn nên Ngài nói bằng dụ ngôn cho chắc ăn. Muốn diễn giải kiểu nào cũng được, không sợ chúng bẻ giò.

Trở lại chuyện lý trí và con tim, Trẻ Tui cảm nhận rằng con tim "siêu" hơn lý trí. Khi nghe nói rằng: "Hãy yêu thương kẻ thù", một tỷ nơ ron thần kinh của Trẻ Tui lập tức vận hành vèo vèo băng tốc độ ánh sáng để đưa ra một "phản biện" rằng: No way! Bị vì, nếu đã yêu thương được kẻ thù thì kẻ thù không phải là kẻ thù nữa, vì thế câu trên trở thành một mệnh đề… vô nghiệm! Còn con tim thì đủng đỉnh: Không yêu thương được ngay thì từ từ rồi sẽ yêu, làm gì dữ vậy? Vậy nên, Trẻ Tui chỉ dùng lý trí để minh định cho con tim chứ không phải để phản biện.Ví dụ, bị một thằng bạn lừa, Trẻ Tui tiếc cái khoản bị lừa hùi hụi nên thử vận dụng lý trí xem sao, ấy thế là nghe "nó" bảo: mất từng ấy để biết rõ về một người bạn là vẫn còn… rẻ! Bèn thở phào, đỡ tiếc. Cũng như Trẻ Tui đã từng bị một Cha Xứ saobienian bịp rằng: Quả địa cầu Atlas trong phòng ngài không phải do ngài mua hay ai tặng, mà tự nhiên nó xuất hiện. Thế là, ngước lên bầu trời lồng lộng, Trẻ Tui nói thầm: "Ông cha sở nói láo, làm gì mà tự nhiên có được, phải có ai đó mua nó về cũng như phải có một Đấng Tạo Hóa dựng nên tất cả những thứ linh tinh phức tạp này". Còn việc ổng dựng nên như thế nào, hô biến một phát hay phải mất sáu ngày thì Trẻ Tui không quan tâm. Ngay cả chuyện thiên hạ đi chứng minh rằng Vườn Địa đàng nằm ở vùng Lưỡng Hà địa (nơi hiện nay đang đổ máu hàng ngày), Trẻ Tui cũng "moi non plus". Nói thì nói vậy, nhưng cái thằng lý trí ưa chen ngang lắm. Ngay như Đức Kitô đã cầu nguyện trong Vườn Dầu rằng: "Xin hãy cất chén này xa con, nhưng đừng theo ý con, một theo ý Cha". Vậy mà, khi thực sự trải nghiệm khổ hình Thập Giá, khi đối diện với cái sướng cái khổ của trần thế cũng phải buột miệng thốt lên: "Lạy Cha, nhơn sao Cha bỏ con?" (hay là Ngài muốn nêu gương cho đám hậu sinh SB rằng: "Tụi bây muốn đặt cả ngàn vấn nạn về Ta cũng được nhưng "cấm" có được mất Đức Tin. Bị vì, tụi bây được giáo dục về Đức Tin nhiều hơn… cả và thiên hạ. Ta xin mở ngoặc, giáo dục nhiều không phải là nhồi sọ. Xì, nói chuyện với tụi SB cứ phải mở ngoặc hoài, mệt quá!") .

Lại théc méc: Ngài biết hết mọi sự thì Trẻ Tui còn gì là tự do? Một tỷ nơ ron lại chạy vèo vèo: "Nhà ngươi cứ đứng trên lầu chú nhỏ Sao Biển mà quan sát mấy thằng huitième tóc húi cua mới chân ướt chân ráo bước qua cánh cổng Chủng viện xem. Biết ngay thế nào bọn hắn cũng tò mò nhìn xuống hồ nước một cái để xem có cá, rùa chi không chứ bọn hắn chẳng hề ngắm nhìn lên Đấng Bổn Mạng một miếng nào. Thế nhưng, cái việc nhà ngươi biết trước đó chẳng hề đụng chạm tí ti nào đến cái gọi là tự do của bọn hắn". Một lần nữa lại cám ơn lý trí, bởi vì rằng thì là mà rồi cái ví dụ kia rất khập khiễng so với sự thông thiên đạt địa của Đấng Sáng Tạo nhưng cũng đủ làm Trẻ Tui an tâm mà… tin tưởng.

Lại băn khoăn chuyện bất khả ngộ của Giáo Hoàng, Đấng Đại Diện Hội Thánh tại trần gian. Thời thơ ấu, Trẻ Tui đã từng nghe câu chuyện "em bé từ bắp cải chui ra", và Trẻ Tui cũng cảm thấy thú vị với câu chuyện ấy. Cho đến khi các nhà giáo dục vận động việc đưa giáo dục giới tính vào trường học, Trẻ Tui cũng thấy hay. Mỗi thời mỗi cách, vậy thôi! Bất khả ngộ có nghĩa không nhầm lẫn trong việc đưa ra điều ấy để thiên hạ sống tốt hơn, tin tưởng hơn chứ không phải để sa đọa hay tuyệt vọng. Còn việc là cớ vấp phạm cho người ta thì Đức Kitô còn không tránh khỏi nữa là. Ngẫm lại, cái điều bất cập "em bé từ bắp cải" trên kia đâu có khiến cho thế hệ Trẻ Tui tăng nhiều kẻ rối loạn giới tính hay sinh lý hơn bây giờ miếng nào. Nhưng dù sao, để có được quyết định đưa giáo dục giới tính vào trường học cũng tốn nhiều meo đàn cỡ Chổi Cùn lắm! Vì thế, muôn năm Chổi Cùn! Chổi Cùn or not to be.

Hồi đầu thập niên 80 của thế kỷ trước, Trẻ Tui có dịp gặp một saobienian đàn anh. Chỉ hơn Trẻ Tui có 2 lớp mà bác ấy có vẻ già dặn hơn Trẻ Tui nhiều lắm, trước ở cùng xứ Vĩnh Phước với Trẻ Tui ngoài Nha Trang nhưng sau 75, theo gia đình vào lập cư ở ngã tư Bảy Hiền. Dân Sài gòn có khác, đầy chất nghiệm sinh, bác "bảo ban" tôi: "Một thằng nghĩ sai và làm theo điều sai đó là… nó đúng! Trừ với trừ bằng cộng." Trời đất, bác "khai trí" cho Trẻ Tui nhiều quá! Hồi còn ở Sao Biển mà bác đem cái công thức đại số khô khan này ứng dụng vào cuộc sống như hiện nay thì có lẽ Trẻ Tui đã giỏi toán từ thời… cố Hồng! Ấy, các bác đừng vội phản biện. Trẻ Tui không giỏi định nghĩa nhưng cái khoản chứng minh thì Trẻ Tui cũng không đến nỗi nào. Ở giáo xứ của Trẻ Tui có một bà già vừa ngọng vừa điếc, cứ đến Thứ Năm là bà ăn chay và Thứ Sáu lại kiêng thịt. Hỏi ra mới biết, đó là luật Hội Thánh… của bà: " Thứ Năm giữ chay những ngày Hội Thánh buộc. Thứ Sáu kiêng thịt ngày Thứ Sáu cùng các ngày Hội Thánh dạy". Hiểu nôm na là Thứ Năm thì giữ chay và Thứ Sáu thì kiêng thịt. Các bà mẹ Công Giáo lăm le "khai trí" cho bà nhưng Cha Sở can: "Cứ để bà yên tâm lên Thiên đàng với thói quen ấy. Đừng đem phức tạp vào chốn giản đơn." Xin các bác Chổi Cùn thông cảm cho Trẻ Tui vì không thuộc nổi một câu kinh Kỳ Na hay Vệ Đà để biện dẫn cho lý luận của mình cũng vì lẽ ấy.

Nói túm lại, cứ Thứ Năm ăn chay, Thứ Sáu kiêng thịt cho dễ lên Thiên Đàng. Còn Thiên Đàng có hay không thì Trẻ Tui đã từng cá độ với một thằng Bôn rằng: Nếu có Thiên Đàng thì tao thắng, còn nếu không có Thiên Đàng tao cũng chẳng mất gì. Ngược lại, nếu không có Thiên Đàng thì mày chẳng đựợc gì, cầm bằng nếu có thì mày thua đậm!

TrẻTui 72

Không có nhận xét nào: