Biết Thầy Chí Thánh của mình sắp sửa bị bắt,
Phêrô muốn bênh vực Thầy bằng cách rút gươm ra. Nhưng Chúa Giêsu liền nói với
ông ấy: “Con hãy xỏ gươm vào vỏ, ai dùng gươm sẽ chết vì gươm!” (Mt 26,52).
Riêng cha ông xưa đã từng nói: ‘sanh nghề tử nghiệp’. Đối với những công việc
mà mình đang làm, Loan nghĩ là trước sau gì thì mình cũng sẽ bị lây nhiễm, vì Loan
nhận thấy nó ẩn chứa rất nhiều rủi ro, nhưng vì đã chọn con đường này, nên bằng
mọi giá phải tìm cách thắng vượt sự sợ hãi, và phải nhẫn nhục chịu đựng và hy
sinh lắm thì mới làm được. Việc bị lây các bệnh truyền nhiễm như lao phổi, bệnh
aids…là hoàn toàn có thể. Có những căn bệnh khoa học có khả năng chữa dứt,
nhưng lại có những thứ bệnh mà dù khoa học có hiện đại đến mấy cũng phải bó
tay, chẳng hạn như bệnh aids. Khi còn giúp bên nước Kenya, Loan đã một lần
thoát án tử khi bị lưỡi dao dính con virus chết người cứa phải. Và hiện tại Loan
vẫn đang phục vụ cho những đối tượng mà khả năng lây nhiễm cho mình rất cao như
là hạng gái làng chơi bị nhiễm aids lại còn mang thai, không lẽ họ đã lỡ bước
mà mình không cứu vớt lại còn dồn họ vào chân tường. Chăm sóc họ khi ốm đau,
giúp đỡ họ khi sinh nở. Tiếp xúc và gần gũi với họ là một trong những nguyên
nhân làm cho Loan cảm thấy ngày càng mệt mỏi suy nhược. Và mọi sự xảy đến quá bất
ngờ khi Loan cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm máu, sự may mắn không đến với Loan
lần thứ hai nữa: Loan đã dương tính với HIV.
Chúa Giêsu Đấng tạo dựng muôn loài, Đấng
thống lĩnh cả sự sống và sự chết, thế mà khi chuẩn bị bước vào con đường khổ nạn
còn sợ hãi đến toát mồ hôi máu, huống chi Loan chỉ là loại thụ tạo yếu đuối thấp
hèn. Loan buồn rầu chán nản nói với chị Tổng và các chị em trong dòng:
- Em đã chuẩn bị cho tình huống này rất
lâu rồi, nhưng sao khi phải đối diện với nó, em cảm thấy bàng hoàng xao xuyến.
Em đã hy sinh tất cả để cứu giúp đời thế mà đời lại trả ơn cho em bằng bản án tử
hình.
Chị Tổng và nhiều chị em trong dòng rớt nước
mắt khi nghe Loan nói vậy. Vừa đưa tay lau nước mắt chị Tổng vừa nói:
- Chị Loan ơi, phương châm sống của chị em
mình xưa nay vẫn là: “ Tình yêu Đức Kitô thúc bách tôi” (2Cr 5,14). Đức Kitô đã
muốn chị đồng hành với Ngài trên đường Thập Giá và muốn chị cùng Ngài vững bước
lên đồi Canvê, đó là một diễm phúc vô cùng to lớn. Nó chỉ khác một điều là ai sẽ
được bước lên sớm hay muộn mà thôi, vì tất cả mọi sự đều là do Thánh Ý của Ngài
xếp đặt. Không riêng gì chị mà những chị em còn lại cũng sẽ tiếp nối công việc
mà Thiên Chúa đã ưu ái dành cho chúng ta.
Khi nghe tin Loan bị bệnh, ai nghe thấy
cũng xót xa. Số phận con người là thế, ai ai cũng chào đời bằng tiếng khóc. Và
tiếng khóc ấy sẽ đeo đẳng người ta cho đến cuối cuộc đời. Cha Bình cũng ngược
xuôi hết nơi này đến nơi khác, để tìm ra cho chị mình một vị thuốc có khả năng
hạn chế sự phát triển của căn bệnh. Cha nói với chị mình:
- Chị ạ, uống thuốc thì mình cứ uống, hết
bệnh hay không là do ý Chúa. Em sẽ cố gắng giúp chị nhiều.
- Chị cám ơn cậu. Thấy cậu đang bận rộn việc
của giáo xứ, nay lại phải vất vả vì chị nữa.
- Chị không phải lo những chuyện đó. Việc
cần làm bây giờ là chị chịu khó uống thuốc và cầu xin cho được vâng theo Thánh
ý Chúa.
Một
số chị em cơ nhỡ khi biết Loan bị bệnh thì ngồi khóc:
- Dì ơi, Dì yêu thương lo lắng và giúp đỡ
chúng con rất nhiều. Chúng con chưa kịp đền đáp công ơn của Dì lại làm cho Dì
phải lây bệnh. Tội chúng con lớn lắm Dì ơi.
Loan trấn an các chị em cơ nhỡ:
- Dì đâu có sao, Dì chỉ hơi mệt chút xíu
à.
Một sáng nọ Đức Cha đang đi công tác, chợt
Ngài trông thấy vị doanh nhân, người này vẫn thường xuyên nhập cá khô của nhà
dòng. Ông ấy ngừng xe lại và nói với Đức Cha:
- Thưa Đức Cha, Ngài đã biết gì chưa?
- Ủa có chuyện gì vậy hả ông?
Vị doanh nhân lấy làm ngạc nhiên, chuyện
quan trọng như vậy lẽ nào Đức Cha không biết. Tưởng Đức Cha giả vờ, vị doanh
nhân liền nói:
- Thế mà con cứ ngỡ là Đức Cha đã biết rồi.
Con vừa được tin là Dì Loan, người chuyên cung cấp cá khô cho công ty chúng con
bị nhiễm HIV.
Đức Cha hỏi lại vị doanh nhân:
- Tin ông vừa nói có chính xác không?
- Thưa Đức Cha, nhân viên của con ở gần
nhà dòng báo cho con biết.
Nghe tin xong Đức Cha tưởng chừng như sét
đánh ngang tai, Ngài cám ơn vị doanh nhân và quay trở về phòng và gọi điện thoại
cho mẹ Loan ngay lập tức.
- Con chào mẹ Loan, con vừa được tin mẹ Loan
bị bệnh phải không?
Bên kia đầu dây Loan cũng giật mình vì
không hiểu ai đã báo tin này cho Đức Cha, trong khi Loan cũng chưa muốn cho ai
biết tin này cả. Loan trả lời Đức Cha:
- À cám ơn Đức Cha, mẹ Loan chỉ bị cảm cúm
sơ sơ thôi mà.
- Mẹ lại giấu con nữa rồi. Con vừa nghe được
tin này từ vị doanh nhân, ông ta nói là mẹ Loan bị nhiễm HIV, có thật thế
không hở mẹ?
Loan giả vờ chối:
- Các bác sĩ chỉ nghi ngờ thôi.
Đức Cha không hài lòng với câu trả lời của
Loan. Ngài khẳng định:
- Thời buổi bây giờ con thấy chỉ cần một
giọt máu thôi, là đã cho ra kết quả gần như chính xác trong việc tìm ra các loại
bệnh. Thế các bác sĩ bạn của Cha Bình không hỗ trợ mẹ trong việc này à?
Loan suy nghĩ là nếu trả lời không thì thế
nào Đức Cha cũng sốt ruột và tìm cách liên lạc với họ. Còn nếu trả lời có thì e
rằng Đức Cha lại lo lắng buồn phiền mà bỏ dở công việc bên đó để quay về. Loan
nói với Đức Cha Hồng Ân rằng:
- Các bạn bác sĩ của Cha Bình đang đi công
tác ở xa chưa về kịp. Thế lúc này Đức Cha có khỏe không?
Thấy mẹ Loan cứ nói theo kiểu úp úp mở mở,
Đức Cha sinh nghi. Nhưng Ngài đoán có lẽ mẹ Loan không muốn nói ra sự thật, nên
Ngài cũng thôi không đề cập tới chuyện này nữa.
- Dạ cám ơn mẹ Loan, con vẫn khỏe. Phiền mẹ
Loan cho con hỏi thăm là mẹ Liễu của con thế nào rồi?
Loan kể cho Đức Cha nghe:
- Bà cố của cha từ sau ngày ấy đến nay,
hình như do tâm trạng thoải mái vui vẻ nên bà ăn uống được nhiều hơn trước, da
dẻ hồng hào trông thấy. Đức Cha nghe vậy liền nói:
- Mẹ của con được như vậy, công này đầu
tiên phải kể đến mẹ Loan. Xin Chúa phù hộ và trả công cho mẹ.
- Đâu có đáng gì mà Đức Cha phải kể công.
Mẹ Loan luôn coi mọi người như anh chị em, và mẹ Loan nghĩ rằng đó cũng là món
quà mà Thiên Chúa đã gởi đến cho mẹ, và mẹ có bổn phận phải yêu thương chăm
sóc. Bây giờ mẹ Loan thay mặt Đức Cha lo lắng cho bà cố, biết đâu chừng mai mốt
mẹ Loan đau yếu, bà cố lại đỡ đần cho mẹ Loan thì sao.
Đức Cha Hồng Ân thấy mẹ Loan độ rày nói
chuyện không như trước kia, hay là tuổi già đến đã làm ảnh hưởng tâm trí của mẹ.
Ngài nhận thấy các Linh Mục ở bên nhà hưu dưỡng, nhiều vị lúc đương thời là thạc
sĩ, tiến sĩ về triết học, thần học, các Ngài giỏi giang là thế, Nhưng khi về
già nhiều người trong số các Ngài lại mắc phải chứng bệnh mất trí nhớ, tên khoa
học thường gọi là Alzheimer, dần dần thấy các Ngài đâm ra khó tính, nói trước
quên sau, nhiều khi chẳng hiểu mình vừa nói điều gì. Mẹ Loan cũng có thể là vậy
và theo Đức Cha nghĩ thì cũng có thể là do mẹ Loan quá bức xúc với căn bệnh của
mình, rồi đâm ra lẩn quẩn.
Đức Cha nhớ lại, có một lần Ngài vào thăm
trại tù, nơi giam giữ những tội phạm tử hình. Ngài thấy có kẻ thì ngồi ủ rủ
trong góc buồng giam, có kẻ thì biết rõ mình không còn sống được bao lâu nữa
nên cứ la hét chửi rủa và đập phá lung tung…Thế mới biết dù là con người, hay kể
cả con vật, khi không còn tìm được lối thoát cho mình và biết rằng trước mắt
mình bây giờ là hố sâu cùng tận đều muốn giành giật lại cho mình con đường sống,
nhưng tiếc thay tất cả đã quá muộn màng.
Rồi cũng có lần Ngài vào thăm trung tâm
ung bướu, nhìn những con người phải đau đớn vật vã vì căn bệnh và cái chết thì
lơ lững ngay trên đầu. Biết là vậy, thương họ là vậy nhưng Ngài đâu thể nào
giúp được gì cho họ nữa, Ngài cũng không thể nào thay đổi được cái qui luật
ngàn đời của kiếp người, khi mà bất cứ ai cũng phải chấp nhận: sinh ra trên
trái đất này và tồn tại chỉ được một thời gian ngắn rồi lại trở về hư không
Để tạo cơ hội cho bà cố và mẹ Loan có được
những giây phút thư giãn và vui hưởng khi nhìn ngắm những cảnh quan thiên
nhiên, giảm bớt những gò bó trong bốn bức tường của tu viện và thoát ra ngoài
hàng rào của công việc. Đức Cha gợi ý với mẹ Loan:
- Mẹ Loan ơi, dường như đã lâu lắm rồi con
không thấy các mẹ đưa nhau đi du lịch và tham quan thắng cảnh. Con nghĩ rằng
tuy mình đã đi tu, phải hạn chế bớt các thú vui trần tục, nhưng ngược lại cũng
không nên hành hạ cái thân xác mà Thiên Chúa đã tạo dựng nên. Con có một đề nghị
thế này là: mẹ Loan xin phép nhà dòng và dẫn bà cố đi xuống Vũng Tàu tắm biển,
thưởng thức các món ăn hải sản và tận hưởng những làn gió mát trong lành thổi về
từ khơi xa, mẹ thấy sao?
Loan nghe thấy đề nghị của Đức Cha khá là
hay, vì cũng đã lâu và phải nói là quá lâu rồi, nhà dòng chưa tổ chức lấy một
chuyến đi dã ngoại cho các chị em Sơ. Và sau đó Loan đưa việc này ra bàn với chị
Tổng và các chị em trong dòng. Ai nấy đều vui mừng hồ hởi và phấn khởi với ý kiến
của Đức Cha thông qua Loan.
Biển Vũng Tàu hôm nay…Những con sóng vẫn
tung bọt trắng xóa, nhưng nước biển thì đã không còn trong xanh như trước nữa. Loan
nhớ lại cũng chính nơi này có lần đi tắm với các chị em, mọi người ngụp lặn xuống
biển để tìm những con ốc, những cành san hô muôn màu muôn vẻ…nước biển lúc ấy
trong vắt đến kinh ngạc khi ai nấy đều nhìn thấy rõ từng hạt cát. Thế mà bây giờ
cái màu xanh ngắt vô tận kia nay đã chuyển qua màu xanh xám, thậm chí nhiều chỗ
có màu vàng và nâu. Nhấp nhô theo từng con sóng là những đám rác khổng lồ đua
nhau dập dềnh trôi vào bờ. Cái cảm giác dơ bẩn kia nào đã dừng lại khi Loan và
bà cố lên bãi cát ngồi nghỉ. Loan chợt nhìn thấy hai chân của bà cố bám đầy những
mảng màu nâu vàng. Loan la lên:
- Ô kìa, chân của bà cố bị sao vậy?
- Không chân con vẫn bình thường mà.
Loan đưa tay quệt nhẹ vào những mảng màu
nâu vàng ấy và đưa lên cho bà cố xem, chúng nhầy nhụa và nhơn nhớt như cặn dầu ở
đáy chảo. Bà cố thấy vậy hoảng hốt nói:
- Ôi sao mà ghê thế!
Sau đó bà cố đưa tay chỉ chân của Loan:
- Dì nhìn xem, chân của Dì cũng bị kìa.
Lúc này Loan mới sực nhớ và nhìn xem hai
chân của mình. Loan thấy từ đầu gối trở xuống tới bàn chân cũng đều bám đầy những
chất ghê tởm ấy. Bà cố hỏi Loan:
- Vậy Dì có biết thứ này là gì không?
Loan đoán đây có thể là dầu nhớt xả ở các
tàu bè ngoài khơi dạt về, và cũng có thể có một nhà máy công nghiệp nào gần
đây, do không tự xử lý được hết các chất thải trong sản xuất, họ mượn nguồn nước
biển khổng lồ để che dấu, để giảm bớt chi phí trong vận hành máy móc để làm sạch
nguồn nước. Cuối cùng thì biển bị ô nhiễm trầm trọng, người dân đâu còn được nô
đùa đắm mình trong làn nước trong xanh nữa vì họ sợ những hóa chất sẽ làm hư hại
da, rồi ngấm dần vào tàn phá cơ thể. Và người ta cũng không còn thấy được cảnh
những đàn cá lội tung tăng, vì sao? Chúng bị tiêu diệt bởi môi trường sống của
chúng đã bị đầu độc rồi còn đâu...Nhưng thiệt hại lớn nhất mà con người phải
gánh chịu là khi ăn phải những món hải sản đã bị nhiễm chất thải độc hại. Thật
ngu dại và phải nói là hết sức tàn nhẫn khi người bố xả chất cấm ra biển, để rồi
sau đó con mình đi tắm và vợ mình lại đi mua ngay những con tôm, cá, mực sinh sống
quằn quại trong biển ấy về ăn. Rồi vài tháng sau người ta lại thấy hai vợ chồng
nhăn nhó đưa con đi nhà thương, và cuối cùng thì con mình bị thiệt mạng do những
chất thải nguy hiểm bị cấm mà người bố đã gây ra. Và dấu chấm hết cho hành vi
ác độc xấu xa này là một sự hối hận muộn màng không thể tha thứ được.
Sau một ngày vui chơi thỏa thích trở về, Đức
Cha gọi điện cho mẹ Loan:
- Sao rồi hai mẹ đi chơi vui không? Lâu
lâu được ngắm cảnh non nước hùng vỹ thấy đẹp không? Mai mốt về nghỉ, con sẽ đưa
hai mẹ đi ăn một bữa hải sản cho thỏa thuê.
Loan lấy làm lạ vì chuyện đời sống sinh hoạt
bây giờ nó bị ô nhiễm hầu như toàn bộ hết mọi mặt, thế mà sao Đức Cha lại không
hay biết…Loan cười và nói:
- Ăn uống bây giờ nó giống như là rước bệnh
vào người ấy Đức Cha à.
Đức Cha thắc mắc:
- Sao mẹ Loan lại nói vậy? Con thấy mọi cái
vẫn bình thường mà.
- Nó không còn bình thường như Đức Cha
nghĩ đâu. Có lẽ vì xa quê lâu ngày nên Đức Cha không tường tận hết mọi thứ đó
thôi.
- Vậy mà con cứ nghĩ đất nước mình bây giờ
tiến bộ văn minh, xứng đáng sánh vai cùng bạn bè năm châu bốn bể?
- Việc này đâu phải chỉ riêng mình Đức
Cha, mà hầu như ai ai cũng đều ước được như vậy.
Loan ngày càng thấy mệt mỏi, ho nhiều và
đau nhức các khớp. Cha Bình cũng luôn túc trực bên giường bệnh với chị. Cha tìm
mọi cách để an ủi và tạo sự vui vẻ cho chị, vì Cha nghe nói chế độ ăn uống và
cuộc sống vui vẻ, là những liệu pháp kiên quyết giúp người bị suy giảm hệ miễn
nhiễm kéo dài thời gian sống.
- Chị có nhớ chị bị trong trường hợp nào
không?
Loan nói:
- Làm sao mà chị biết được. Nhưng thôi…À,
trước đây cậu đã hứa là sẽ làm cho chị bao nhiêu lễ cầu siêu nhỉ, chị quên mất
rồi?
Nghe chị mình nói vậy, tuy có hơi giật
mình nhưng Cha Bình cũng làm bộ cười xòa và nói:
- Cầu siêu đâu có ngon bằng cầu bình an,
em cứ làm lễ cầu bình an cho chị trước đã, còn thì tính sau.
Bà cố Liễu cũng lo âu không kém, bà thường
dành nhiều thời gian ngồi nói chuyện và xoa bóp tay chân cho Loan. Bà cũng
thích nghe Loan kể chuyện của Đức Cha thuở còn bé khi Ngài ở với các Dì.
- Lúc này chắc bà cố có nhiều thời gian
rãnh rỗi hơn trước, nếu không có gì phiền, con xin bà cố thỉnh thoảng ghé vào
đây kể chuyện cho con nghe với nha.
Bà cố Liễu cười và nói:
- Con chỉ sợ Dì phải nói chuyện nhiều với
con rồi mệt mà thôi.
- Dạ không sao ạ.
Loan vừa uống thuốc kháng virus xong và
chuẩn bị nằm nghỉ thì nghe thấy có tiếng người nói chuyện với nhau. Và những giọng
nói này nghe rất quen thuộc đối với Loan. Đúng như Loan nhận định, Đức Cha đã về
và đang nói chuyện với một ai đó. Nhưng lần về này Ngài không đi một mình mà
theo sau Ngài là anh bụt đen, nghe nói Loan bị ốm và nhân tiện Đức Cha sắp về
nước, anh bụt đen ngỏ ý với Ngài cho anh được đi cùng. Thời gian Đức Cha mục vụ
bên đó, anh bụt đen là một cộng sự rất đắc lực của Đức Cha, ngày cũng như đêm hễ
Đức Cha có nhu cầu gì về công việc là anh đều có mặt. Tuy ban ngày anh cũng phải
lao động cật lực vất vả để nuôi gia đình, nhưng có nhiều đêm anh đã phải đi
cùng với Đức Cha tới tận một, hai giờ sáng, để Ngài xức dầu cho bệnh nhân. Anh
ta có kể cho Đức Cha nghe những ngày anh làm việc chung với Dì Loan và các Dì,
và tình cảm của anh cũng như của người dân ở đây dành cho các Dì. Thấu đượm những
tình cảm chân thành của người dân ở đây và sự tận tâm giúp đỡ của anh bụt đen,
Đức Cha đã chi toàn bộ các phí tổn giúp anh bụt đen được đi thăm Dì Loan.
Gặp Loan, anh bụt đen chạy tới ôm chầm lấy
Loan và khóc. Có thể anh ấy biết rõ nguy cơ của căn bệnh nguy hiểm này, và thần
chết sẽ không tha cho bất kỳ một ai, sau khi đã vướng vào nó.
- Dì ơi, mọi người ai cũng nhớ Dì hết, họ
rất muốn qua đây thăm Dì, nhưng mong Dì thông cảm, họ nghèo quá không có đủ tiền
mua vé máy bay.
Loan cảm động:
- Dì cám ơn anh bụt đen và mọi người, Dì
chỉ bị qua loa thôi mà.
- Dì ơi, sao Dì cứ giấu chúng con vậy? Con
biết rõ căn bệnh này mà.
Nói tới đây anh bụt đen lại khóc. Loan vỗ
về anh ta:
- Thôi anh bụt đen đừng khóc nữa, anh khóc
là Dì buồn lắm đấy.
Sau đó anh bụt đen mở túi xách lấy ra những
món quà mà mọi người bên Kenya gởi tặng. Trong đó Loan xúc động nhất là một bức
tượng bằng gỗ quí, được tạc hình của mình đang ôm lấy chân Thánh Giá của tên cầm
đầu băng cướp gởi tặng. Trước đó tên này cũng bị nhiễm HIV, nhưng nhờ phát
hiện và được điều trị sớm và kịp thời nên căn bệnh chưa có diễn biến trầm trọng,
riêng đàn em của hắn thì nhiều tên đã vĩnh biệt dương gian rồi.
Nhìn thấy những món quà, qua đó nói lên tấm
lòng của người dân bên Kenya. Lòng Loan cảm thấy thương nhớ họ bồi hồi:
- Anh bụt đen ơi, cho Dì gởi lời cám ơn đến
mọi người. Không biết bao giờ Dì mới được quay trở lại bên đấy để bày tỏ những
ân tình mà họ đã dành cho Dì.
Qua thăm Loan được hơn một tuần thì anh bụt
đen phải quay trở về. Trước lúc chia tay Loan anh lại một lần nữa ôm chặt lấy Loan
mà khóc lóc:
- Dì ơi, biết đến bao giờ con mới lại được
gặp Dì. Con nghĩ rằng…
Nói tới đây anh bụt đen không dám nói nữa,
vì anh sợ phải nói ra một điều làm cho ai nghe thấy cũng đau lòng đứt ruột.
Loan phải nói thật nhiều anh bụt đen mới
chịu ngồi yên:
- Anh bụt đen nói với mọi người cầu nguyện
cho Dì thật nhiều, mai mốt khỏe, Dì sẽ sang thăm tất cả.
Sáng hôm sau anh bụt đen vẫy chào mọi người
để quay về Kenya. Loan cũng gởi biếu cho người dân bên đó mỗi người vài ký cá
khô. Nhìn thấy cá anh bụt đen hỏi Loan:
- Đây có phải là ‘cá khô Mến Thánh Giá’
không hả Dì?
Loan cười:
- Đúng đấy anh bụt đen à, nhưng anh nhớ
nói mọi người là: ăn cá khô này xong thì phải nhớ Mến Thánh Giá nhé.
Anh bụt đen nhìn Loan cười và nói:
- Và phải nhớ cả Dì Loan Mến Thánh Giá nữa
chứ.
Tiếng máy bay gầm rú chuẩn bị cất cánh,
mang theo niềm nhung nhớ Loan gởi tặng những anh chị em bên lục địa đen, và anh
bụt đen cũng gởi lại những giọt nước mắt chan hòa yêu thương dành cho người đã
cống hiến hết mình cho quê hương Kenya của anh.
- Sao Đức Cha của mẹ lo lắng nhiều vậy? Chẳng
phải mấy lần Đức Cha khuyên mẹ là mọi sự Chúa đã an bài phải không?
Đức Cha buồn bã nói:
- Mẹ Loan ơi, con nói là nói vậy nhưng con
nghĩ rằng: mẹ Loan nuôi con mấy chục năm trời, con chưa nuôi nỗi mẹ lấy một
ngày. Nhìn thấy mẹ đau đớn vật vã làm sao mà con chịu nỗi, cho dù con có là gỗ
đá con cũng phải mở mồm.
- Mẹ Loan không sợ chết, nhưng mẹ Loan cũng
không muốn vì mình mà nhiều người phải rơi lệ xót xa. Vậy ngày nào thì Đức Cha
của mẹ Loan đi sang bên kia?
- Ngày nào con đi cũng được, nhưng con muốn
ở lại để cùng mẹ tiến bước lên đồi Canvê.
Ông cố Hoàng và ông cố Tân thấy đã lâu Loan
không ghé thăm, hai ông cố cùng ngồi nói chuyện:
- Chẳng hiểu có chuyện gì mà Loan nhà mình
cứ im thin thít vậy nhỉ? Thường thì trước kia cứ vài ba ngày lại ghé thăm hai
thân già này.
Ông cố Tân nói nhỏ với ông cố Hoàng:
- Tôi thấy hình như có vấn đề gì đó. Sao
anh không hỏi Cha Bình, con của anh, may ra thì Ngài biết được.
- Úi chà lúc này nghe nói Cha Bình con của
tôi đang xây sửa nhà giáo lý của xứ, và độ này tôi cũng ít gặp lắm. Thôi được,
hôm nào tôi sẽ tìm gặp và nếu có gì tôi sẽ cho anh biết sau.
Từ ngày bệnh đến nay, Loan cũng ít có dịp
ra thăm ao cá. Và trước đó Loan cũng mới nhập giống cá nước ngọt ở Mỹ về nuôi.
Do đó Loan cũng muốn biết kết quả của việc nhập loại cá này có khả quan không,
năng suất có đáp ứng sau khi trừ chi phí so với các loại cá trong nước không?
Nhưng mỗi lần muốn ra ngoài ao, Loan chỉ sợ bị té ngã, nhờ các chị em khác cũng
được nhưng Loan chỉ sợ phiền họ. Các chị đang cho cá ăn thì bất ngờ thấy Loan
chập chững bước tới gần, một chị vội buông xô thức ăn chạy lại dìu tay Loan:
- Sao chị lại ra đây làm gì? Ở đây đã có
chúng em rồi.
Loan cười gượng gạo:
- Nằm trong nhà nhưng em thấy nhớ cá quá,
cố ra thăm một chút vì cũng lâu rồi. Mà các chị thấy cá mới nhập về nuôi thế
nào?
- Chúng em chỉ sợ mình không lo nỗi thức
ăn cho chúng, được cái hao tốn thức ăn nhưng bù lại thấy cá cũng tăng trưởng rất
nhanh.
Loan lo lắng:
- Các chị chịu khó để ý nguồn thức ăn cho
cá nhé, em nghe thấy trên báo đài phản ánh nhiều vụ pha trộn thực phẩm chăn
nuôi không an toàn cho cá, và cả người trực tiếp sử dụng chúng.
- Vâng, việc này chị Tổng vẫn thường nhắc
nhở chúng em.
Các chị vừa nói xong thì thấy Loan đảo người
và ngã rầm xuống đất. Các chị vội đỡ Loan lên và bế vào trong. Chị phụ trách về
y tế của nhà dòng kiểm tra sức khỏe của Loan thấy tình trạng không được tốt lắm,
bèn gọi xe chuyển ngay vào bệnh viện.
Loan ăn rất ít, thỉnh thoảng các chị đút
cho một vài thìa sữa, vì cổ họng thì bị sưng và lưỡi thì bị rộp khá nhiều. Mới
nằm một chỗ được vài tháng nhưng nhìn Loan sa sút hẳn. Loan muốn được gặp Đức
Cha Hồng Ân, và các chị lập tức điện cho Ngài.
Cánh cửa phòng hé mở, Đức Cha bước vào.
Nhìn thấy Loan xanh xao và yếu ớt, Đức Cha bỗng rớt nước mắt:
- Sao mẹ lại bị thế này?
- Mẹ ra thăm ao cá và bị ngã.
- Con đã nói rồi, mẹ cứ nằm nghỉ, mọi việc
đã có nhà dòng sắp xếp.
Loan kéo tay Đức Cha và nói, giọng nói của
Loan quá nhỏ khiến Đức Cha phải ghé sát tai gần vào:
- Đức Cha của mẹ ơi, chắc là mẹ không sống
được nữa đâu. Mẹ muốn con ban cho mẹ bí tích xức dầu.
Đức Cha đứng nhìn mẹ Loan mà hai hàng nước
mắt chảy ròng, các chị em trong dòng cũng đứng lặng lẽ buồn bã vì biết sắp phải
chứng kiến một cảnh tượng đau lòng sắp xảy đến…không ai mà cầm được nước mắt.
Sau khi Đức Cha ban bí tích xức dầu cho mẹ Loan xong, mẹ Loan ngỏ ý muốn gặp
hai ông cố là những người đã nuôi nấng và dìu Loan đi đến cuối cuộc đời. Không
ai gọi nhưng cha Bình cũng có mặt kịp thời, một tay Cha dìu ông cố Hoàng, tay
còn lại Cha đẩy chiếc xe lăn của ông cố Tân. Cả ba người đang tiến lại bên giường
Loan đang nằm. Ông cố Hoàng trông thấy Loan như thế thì hét to:
- Loan ơi con bị làm sao vậy? lâu nay ba cứ
ngỡ là con bận việc không ghé vào thăm ba, ai ngờ giờ gặp lại con trong cảnh
này, tại sao hở Loan…tại sao con không cho ba biết sớm, ba là ba ruột của con
mà sao con phải giấu ba?!
Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má
nhăn nheo của ông cố Hoàng. Ông cố Tân nghe ông bạn mình nói vậy, tuy không
nhìn thấy gì cả, nhưng ông cũng nhoài người ra khỏi chiếc xe lăn, ông quơ cánh
tay còn lại như muốn tìm và ôm lấy đứa con nuôi mà mấy chục năm qua đã ở trong
vòng tay yêu thương của ông. Cha Bình cũng không ngăn được những giọt lệ, biết
rõ ý định của ông cố Tân, Cha nắm bàn tay của chị mình đặt nhẹ vào bàn tay của
ông cố Tân. Biết là mình đang nắm bàn tay của đứa con gái nuôi, ông vội cúi xuống
và ôm chầm lấy Loan. Ông gào khóc thật to gọi Loan:
- Loan ơi, con có nhận ra ba nữa không? Ba
Tân của con đây nè, cớ sao mọi chuyện lại xảy ra nông nỗi như thế này hả con?!
Loan giơ tay vân vê cổ của bố nuôi, ông
Tân cảm thấy bàn tay của Loan quá gầy, tuy không nhìn thấy được nhưng ông cũng
hình dung là chỉ còn da với xương, ông khóc:
- Ông trời ơi! Con tôi có làm gì nên tội
đâu, cớ sao ông lại bắt nó phải chịu cảnh này. Ông nắm tay Loan và đưa lên áp
vào má mình:
- Tay của con tôi, ai đã để con tôi phải
nhịn đói đến nỗi trơ xương ra vầy? Tội nghiệp thân con quá!
Ông cố Tân ngừng giây lát như để cơn xúc động
bớt dâng tràn, đoạn ông nói tiếp:
- Khi ba bị mù hai mắt, và khi mẹ của con
sắp chết, con còn nhớ con đã hứa gì không?
Loan đưa mắt nhìn bố nuôi của mình:
- Ba ơi, con có lỗi với ba và với hương hồn
của mẹ.
Tội nghiệp ông cố Tân, ông ngước mắt mong
nhìn được hình ảnh của đứa con nuôi thân yêu mà nào có thấy. Mọi người chỉ thấy
nơi hai đáy mắt sâu thẳm của ông, những giòng nước mắt đua nhau tuôn trào. Ông
nghẹn ngào:
- Loan ơi con hứa là con sẽ dìu ba đi suốt
cuộc đời, thế mà chưa gì con đã bỏ ba mà đi. Rồi những tháng ngày còn lại, ai sẽ
dìu ba đi với những bước chầm chậm dò dẫm. Loan ơi, ba buồn là không được nhìn
thấy gương mặt của con lần cuối.
Sợ ông cố Tân quá buồn không tốt cho sức
khỏe, Cha Bình đỡ ông và đặt ngồi trên ghế.
Loan nghe hai người cha của mình nói vậy
chỉ nằm khóc, giờ thì Loan biết nói gì nữa đây, tất cả đã hết rồi, mọi chuyện
đã chấm dứt từ đây.
Bà cố Liễu mẹ của Đức Cha Hồng Ân nãy giờ
đứng ở góc phòng bệnh và khóc. Nghĩ tới công ơn nuôi nấng chăm sóc cho Đức Cha,
con của mình. Bà cố bước tới gần và quỳ thụp xuống, Loan thấy vậy nhấc cánh tay
bà đưa lên như không muốn nhìn thấy cảnh bà cố quỳ trước mặt mình. Bà cố từ từ
đứng lên và nói:
- Dì Loan ơi, con không biết làm gì để đáp
trả lại công ơn mà Dì đã nuôi dưỡng Đức Cha, con của con đây. Khi nghe tin Dì mắc
phải căn bệnh chết người này, con đã chuẩn bị. Nhưng khi nó xảy đến, con thấy
mình bị hụt hẫng và không thể chịu đựng nỗi. Từ đây con của con mất đi một người
mẹ, và chỉ có Dì mới thực sự là người mẹ đã yêu thương con của con hơn cả chính
con. Ôi không còn nỗi buồn nào lớn hơn nỗi buồn khi phải vĩnh viễn rời xa Dì,
người mẹ yêu quý của con con và là vị ân nhân của con. Con cám ơn Dì và xin Dì
nhận tấm lòng biết ơn của con.
Nói xong bà cố Liễu quỳ xuống và sụp lạy Loan.
Loan tỏ ý không bằng lòng bằng cách lắc nhẹ đầu. Căn phòng tuy đông người nhưng yên lặng, không
ai nhìn nhau và cũng chẳng nói với nhau lời nào, một vài Sơ dường như quá xúc động
và không chịu đựng nỗi cảnh này nên bước ra khỏi phòng.
Loan đưa mắt nhìn chị Tổng và gật nhẹ đầu,
chị Tổng hiểu ý bước lại gần và nắm lấy tay Loan:
- Chị Loan có điều gì muốn nói với chị?
Loan thều thào:
- Chị Tổng có thương em không? Chị đừng buồn
em nhé, em chưa làm xong mọi việc chị và nhà dòng giao phó…thì đã phải ra đi.
Chị Tổng và mọi người tha thứ cho em nghe, em cám ơn.
Nghe Loan nói chị Tổng ôm mặt khóc, chị
không ngờ người cộng sự đắc lực, và người mà chị yêu thương nhất lại có một kết
thúc như thế này, chị Tổng nói với Loan:
- Chị Loan không có lỗi gì hết. Chị Tổng
và nhà dòng mong chị tha thứ vì đã không bảo vệ được cho chị.
Loan cũng vời em mình là Cha Bình lại và
nói:
- Nếu chị chết, cậu hãy cho chị được nằm
yên nghỉ giữa hai ngôi mộ của hai người mẹ nhé. Chị muốn được ở mãi trong vòng
tay yêu thương ôm ấp của hai người mẹ.
Cha Bình nắm chặt lấy tay chị mình:
- Vâng em sẽ làm theo ý chị.
Cha Bình buồn rầu nghe và nhìn người chị
quý mến của mình đang nói những lời cuối trước lúc lâm chung. Thật là đau lòng
khi biết chị mình sắp sửa từ giã cõi đời mà không thể nào cứu được.
Loan mở trừng hai đôi mắt và thở hắt ra, mọi
người biết là giây phút sinh ly tử biệt đã đến vội quỳ xuống. Loan như cố hết
tàn hơi:
- Cậu và mọi người hãy vì Chúa, thay chị…
yêu thương những người da đen khốn khổ…ở Kenya nhé. Vĩnh…biệt…mọi người.
Nói tới đó Loan ngiêng đầu qua một bên rồi
xuôi tay nhắm mắt.
Cha Bình gục đầu xuống giường và khóc
thương chị.
Thật không có bút mực nào để tả cho xiết
được những cảnh biệt ly làm tê tái lòng người. Chỉ vài phút trước đây thôi, đôi
mắt Loan còn mở to nhìn mọi người, giờ đã khép lại im lìm. Đôi môi cũng không
còn mấp máy những lời tha thiết nữa. Loan nằm đó tuy thân xác bất động, nhưng
khuôn mặt Loan vẫn ánh lên nụ cười như muốn dành cho những người thân yêu,
trong đó có anh bụt đen và những người mà Loan đã từng phục vụ ở châu Phi.
Đức Cha Hồng Ân đưa tay vuốt mặt mẹ Loan của
mình:
- Tội nghiệp mẹ tôi, đến giây phút cuối
cùng của cuộc đời vẫn nhớ và yêu thương những mảnh đời bất hạnh. Mẹ Loan ơi,
tuy Thiên Chúa đã chọn con vào hàng ngũ các Tông Đồ của Chúa, nhưng con vẫn
chưa được Ngài ban cho con một trái tim dạt dào yêu thương như trái tim của mẹ.
Một người da đen vừa rẽ đám đông, xin phép
được vào gần bên thi hài Loan đang nằm. Anh ta quỳ xuống khóc lóc và kêu than:
- Dì Loan ơi, nghe tin Dì bị bệnh, con tìm
cách qua đây. Sao Dì không chờ con để nghe con nói lời tạ tội với Dì?
Đức Cha Hồng Ân biết rõ người này là tên cầm
đầu băng cướp, vì khi Ngài làm công tác mục vụ truyền giáo bên Kenya, Ngài có
nghe anh bụt đen kể chuyện. Đức Cha rất xúc động với việc làm này của anh ta,
Ngài nói:
- Căn bệnh đã cướp đi sự sống của Dì Loan,
nhưng anh đừng lo…Dì Loan của anh có trái tim rất nhân hậu. Dì sẽ tha thứ cho
anh mà. Cám ơn anh đã từ nơi xa xôi đến đây với Dì, với người mẹ của chúng tôi
lần cuối.
Mọi người nghe biết câu chuyện lấy làm ngạc
nhiên và không ngờ một con người có quá khứ tội lỗi lại quay trở về một cách mạnh
mẽ như vậy.
Những tiếng chuông báo tử vang lên từ tháp
chuông nguyện đường của nhà dòng. Tiếng chuông trầm buồn như làm tan nát cõi
lòng của những người còn ở lại. Tiếng chuông ai oán như trách móc những người
đã gieo cái chết cho đồng loại qua những căn bệnh bất trị.
Nguyện đường nhà dòng hôm nay chật kín người
và đầy rẫy những vành khăn tang trắng…
Khách đi đường tự hỏi: Đám tang ai mà đông
thế? Ban đầu họ tò mò rồi bước vào trong và dự lễ luôn. Họ đâu biết rằng mình
đang xem, đang tiễn đưa một con người nhân hậu, một chứng nhân của Lòng Thương
Xót.
Đức Cha Hồng Ân, Đức Giám Mục giáo phận và
rất đông các Linh Mục đã đến tham dự và đồng tế Thánh Lễ an táng. Trong bài giảng,
Đức Cha Hồng Ân xin được phép chia sẻ:
- Trước hết con xin cám ơn Đức Giám mục địa
phận, các Linh Mục, các Tu sĩ nam nữ cùng toàn thể cộng đoàn đã có mặt trong Thánh
Lễ này. Kính thưa cộng đoàn, giờ đây con không biết nói gì hơn là tạ ơn Chúa đã
ban cho chúng ta một chứng nhân của Lòng Thương Xót, và người chứng nhân này đã
thể hiện Lòng Thương Xót ấy cho đến hơi thở cuối cùng trên giường bệnh. Con
cũng xin tạ ơn Chúa đã ban cho con một người mẹ, người đã cúi xuống bế con lên
từ lề đường và đưa con về nuôi nấng. Thiên chức của con hôm nay ngoài ơn Chúa
ban, con phải nói thêm rằng cũng là nhờ mẹ hun đúc cho con. Mẹ đã để lại cho
con một tài sản vô cùng to lớn, dạy con câu phương châm mà mẹ đã chọn, đã sống
và thực hiện trong suốt cuộc đời mình, đó là “ Thiên Chúa đã yêu thương tôi và
Ngài muốn tôi cũng phải yêu thương kẻ khác”
Hôm nay chúng ta đến đây để cầu nguyện cho
một Nữ Tu, mà đối với giáo hội, với bổn dòng thì đó là một người con ngoan biết
vâng lời, và đối với con thì người Nữ Tu ấy chính là một người mẹ vĩ đại, và
con nghĩ rằng đối với các cụ già neo đơn, các chị em cơ nhỡ, các cháu mồ côi,
các người tàn phế bệnh tật…Người Nữ Tu ấy chính là chiếc phao, một chiếc phao
biết yêu thương sẳn sàng cứu vớt mọi người. Và như tên trộm cướp trên đồi Canvê
được Chúa Giêsu tha thứ, mẹ Loan cũng đã tha thứ cho người trộm cướp khi người
này cùng đồng bọn đang chuẩn bị hãm hại mẹ. Và người trộm cướp ấy, nay cho con
được gọi bằng một cái tên thân thiện là người trộm lành, và người trộm lành ấy hiện
cũng đang có mặt ở đây với chúng ta, anh ta đã từ bên kia nửa vòng trái đất đến
đây để xin mẹ Loan thứ lỗi. Thật là cảm động.
Kính thưa cộng đoàn, đâu phải chỉ mình con
được mẹ Loan bế lên từ lề đường, mà ngay chính bản thân mẹ Loan cũng vậy, mẹ được
ông bà cố Tân bế lên từ bụi cây ven đường…
Cả cộng đoàn ồ lên khi nghe Đức Cha Hồng
Ân kể lại chuyện này. Nhiều người không tin được trên đời này lại có những chuyện
như truyện cổ tích lại xảy ra. Đợi cho cộng đoàn bớt ồn ào, Đức Cha nói tiếp:
- Con nghĩ Thiên Chúa đã thực hiện nhiều kỳ
công qua cuộc đời của mẹ Loan và của con. Có những lúc hai mẹ con cùng ngồi bên
nhau hồi tưởng lại, và thật đúng là không thể nào hiểu được hết những gì Thiên
Chúa đã làm nơi hai mẹ con. Con nghĩ rằng có thể nói khác đi một chút thì: ‘từ
bụi cây Chúa nâng hai mẹ con lên hàng khanh tướng’. Những khanh tướng chuyên lo
việc truyền giáo và giúp đỡ người nghèo.
Những tiếng vỗ tay đã kết thúc bài giảng
ngắn gọn của Đức Cha.
Những lời thánh ca trầm buồn dìu dặt tiễn
đưa Dì Loan về lòng đất lạnh. Kết thúc một đời làm chứng nhân của Lòng Thương
Xót Chúa, một người nữ tu đơn sơ khiêm tốn, một cuộc đời chỉ biết sống với yêu
thương và tha thứ…
“
Con sẽ là tình yêu trong cung lòng Hội Thánh tình yêu.
Con muốn dâng cuộc đời làm tình yêu đốt cháy
mọi nơi.
Một tình yêu cao siêu một tình yêu đáp trả
tình yêu.
Đang khi dẫu con mọn hèn và thua kém nhất
cõi trần gian.”
Từ bên đất nước Kenya xa xôi, qua điện thoại
của Đức cha. Tin Dì Loan mất đã đến với mọi người. Dưới sự hướng dẫn của anh bụt
đen, họ tụ tập nhau lại để đọc kinh cầu nguyện.
Một
số các bà thì ngồi khóc than: Dì ơi, sao Dì nói qua đây với chúng con, thế mà
Dì lại bỏ chúng con mà đi.
Và các em bé cũng không giấu được nỗi buồn:
bà tiên ơi, bà không thích chơi với chúng con hay sao mà lại bỏ về trời.
Đã hơn một tuần kể từ ngày Loan mất đến
nay, nhưng không khí trong nhà dòng vẫn còn mang đượm vẻ buồn, có lẽ mọi chuyện
xảy đến quá phũ phàng khiến cho tâm trạng ai nấy đều bần thần, chị Tổng cũng
đang tìm cách xoa dịu và khuyến khích chị em. Và để không còn xảy ra tình trạng
bị lây bệnh như Loan nữa, chị Tổng đã mời một số chuyên viên tư vấn về cách
phòng chống lây nhiễm từ aids và các phương pháp điều trị chăm sóc bệnh nhân. Vẫn
không ai biết Loan bị lây nhiễm bệnh vào trường hợp nào, và lúc đó có ai hỏi tới
thì Loan cũng chỉ biết lắc đầu vì ngay cả chính Loan, Loan cũng chẳng hiểu nguồn
lây nhiễm cho mình từ đâu.
Hai ông cố Hoàng và Tân chán nản chả thiết
ăn uống chi cả. Cha Bình cũng tới lui thăm hỏi và động viên hai ông. Ông cố
Hoàng thì đông con cháu, nên có thể vui vầy với chúng nó mà vơi đi nỗi niềm
thương nhớ con gái mình. Nhưng riêng ông cố Tân thì tình cảnh của ông bây giờ rất
là bi đát. Bà cố mất đi, ông chỉ còn có Loan là niềm vui và chỗ dựa duy nhất,
thế mà bây giờ Loan sớm ra đi để lại cho ông một sự cô đơn buồn tủi.
Đức Cha cũng quá buồn nên đã gởi gắm mẹ Liễu
cho chị Tổng và các Sơ rồi bay qua châu Phi, Ngài muốn lao đầu vào công việc
hòng quên đi cái chết thương tâm của mẹ nuôi.
Qua bên này đã vài tuần, nhưng Đức Cha
chưa đi được tới đâu cả vì những cơn mưa như trút nước xuống mảnh đất châu Phi,
người dân địa phương than vãn với Đức Cha:
- Đã mấy chục năm, lần này chúng con mới phải
chứng kiến một trận mưa lớn kinh khủng.
Mực nước ở các sông hồ đang dâng cao ở mức
báo động. Sợ xảy ra lũ lụt, Đức Cha khuyên mọi người lo thu xếp đồ đạc, phòng
trường hợp nước không rút và mưa không dứt thì đi lên miền cao tạm lánh. Nước lũ
ở đầu nguồn trôi về mang theo đầy rẫy xác các thú vật bị chết, mùi hôi thối
xông lên khắp nơi và nguồn nước thì bị ô nhiễm trầm trọng. Đó đây trong xóm
làng đã có người bị tiêu chảy, nóng sốt. Anh bụt đen vất vả lặn lội khắp nơi phát
thuốc miễn phí cho họ. Nhiều khi anh không muốn cho Đức Cha đi cùng mình vì anh
hiểu Ngài đang bị sốc qua cái chết của Dì Loan vừa rồi, nên anh muốn Ngài nghỉ
ngơi. Tuy nhiên sức người có hạn, chỉ dầm mưa dãi nắng vài tuần là anh bụt đen
cũng bị ốm như nhiều người. Những cơn rét run đến tê người và theo sau nó là những
cơn sốt cấp tính làm anh bụt đen cũng có lúc mê man. Đức Cha thấy vậy rất lo lắng:
- Ngày mai anh bụt đen nghỉ ở nhà, Cha sẽ làm
thay cho anh.
- Đức Cha không rành địa hình ở đây bằng
con đâu, để mai kia khỏe con đi tiếp.
Đức Cha tưởng rằng bên này ít mưa, và nếu
có không đến nỗi lũ lụt như ở bên quê nhà, anh bụt đen nói với Ngài:
- Những năm trước kia thì đâu có, nhưng gần
đây một số người từ các châu lục khác qua đây khai thác rừng bừa bãi. Anh em
chúng con nhiều người đứng ra bảo vệ rừng chống lại bọn chúng, nhưng với vũ khí
là dao nhọn thô sơ, làm sao chúng con đủ sức để đương đầu với súng đạn, nên cuối
cùng nhiều người trong anh em chúng con đã bị giết, nào đã hết thưa Đức Cha:
Sau khi giết mấy anh em đó xong thì họ mổ banh bụng ra. Lúc đầu con cứ nghĩ bọn
người này giống đám mọi rợ chuyên ăn thịt người ở rừng Amazon, nhưng rồi không
phải vậy, một số anh em âm thầm theo dõi thì mới phát hiện ra một sự thật kinh
hoàng, ngoài việc phá rừng cướp gỗ…chúng nó mổ xác người để lấy nội tạng bán.
Thật là không còn gì mà chúng không dám làm.
Nghe anh bụt đen kể Đức Cha mới biết là con
người bây giờ còn ác độc hơn mãnh thú, đồng tiền và lợi nhuận đã làm tối mắt họ.
Càng văn minh con người càng tìm cách sát hại nhau bằng những phương tiện hiện
đại. Thật là ghê tởm, khi họ kinh doanh trên những xác người
Đức Cha hỏi lại anh Bụt:
- Bọn người này có thường xuyên xuất hiện
không?
- Hôm kia con vừa mới đụng độ với chúng
nó, thật là may mắn vì đường rừng ở đây con thuộc như lòng bàn tay.
Nghe anh bụt đen nói, Đức Cha cũng thấy rờn
rợn người, nhưng Ngài nghĩ nếu mà sợ hãi quá thì cũng không được. Đã có biết
bao người đi trước Đức Cha, họ liều mình vào những khu rừng của những bộ tộc thời
nguyên thủy để cố gắng hòa nhập và truyền giáo, có người thì may mắn thoát chết
và còn được những thổ dân tin yêu, nhưng cũng không ít người phải bỏ mạng tại
đó.
Vùng đất nơi Đức Cha và anh bụt đen ở may
mắn không bị lũ lụt lớn tàn phá, nhưng những gì nó để lại sau đó là dịch bệnh,
là hoa màu bị tàn phá và đói kém. Những chuyến hàng cứu trợ từ phương xa theo lời
kêu gọi của Đức Cha được chuyển đến. Và để nhanh chóng giải quyết cho số đông
bà con ở đây thoát cảnh đói khổ, anh bụt đen phải huy động thêm một số trai
tráng trong làng chung tay cứu giúp.
Sau khi phải vượt qua một quãng đường dài
để đến với ngôi làng thổ dân trong rừng sâu. Và khi đến được bìa rừng thì mặt
trời đã đứng bóng, mọi người tìm chỗ mát để nghỉ ngơi và ăn trưa. Trước mắt là một
con suối nhỏ ngoằn ngoèo uốn lượn, ngâm chân dưới giòng suối mát và trong xanh,
nước trong đến nỗi nhìn thấy rõ những chú cá tung tăng bơi lội. Đức Cha muốn ngắm
cảnh đẹp và hoang dã của núi rừng nên men theo giòng suối đi vào sâu hơn chút nữa.
Chợt có tiếng động mạnh từ phía sau, Đức Cha chưa kịp quay lại thì đã thấy có
ba, bốn người nhảy tới, họ lấy khăn bịt mặt và miệng Đức Cha lại rồi nhanh
chóng lôi Ngài vào rừng. Văng vẳng đằng sau, Đức Cha còn nghe thấy tiếng anh bụt
đen gọi. Mãi một lúc sau vẫn không thấy Đức Cha ra dùng bữa trưa với anh em,
nghi có chuyện chẳng lành, anh bụt đen kéo theo vài anh em rồi mang dao gậy tiến
vào sâu trong rừng. Nhìn thấy có nhiều dấu chân và cây cỏ một vài nơi có hiện
tượng bị dẫm nát, anh bụt đen sợ rằng nhóm người xấu kia đã bắt cóc Đức Cha để
mổ lấy nội tạng, anh bụt đen giục anh em chạy nhanh hơn nữa.
Nghe thấy có tiếng người nói chuyện phía
trước, anh bụt đen ra dấu cho mọi người im lặng. Sau đó anh bụt đen rón rén bước
vào bụi cây quan sát, phát hiện ra bọn người mà chỉ mấy ngày trước đây đã đuổi
theo anh bụt. Chúng trói Đức Cha vào một gốc cây gần đấy và cả bọn đang ngồi nhậu,
chỉ để lại một tên cầm súng đứng gác. Bỗng anh bụt đen nhìn thấy một con rắn độc
hổ mang khổng lồ châu Phi Naja Ashei đang nằm cuộn tròn gần đấy, loài rắn phun
độc này có chứa một lượng nọc độc đủ để giết ít nhất mười lăm người, may mắn
thay là nó nằm yên, bằng không thì không biết phải đối phó như thế nào, vì nó rất
nhanh nhẹn và hung dữ, và rất nhiều người đã thiệt mạng khi tìm cách bắt nó.
Tuy rất sợ nhưng nếu không bắt nó thì cũng khó lòng mà yên ổn được với nó. Do
đó bằng tất cả kinh nghiệm rừng rú của mình anh bụt đen đã tóm gọn được chú rắn.
Chợt anh nảy ra một sáng kiến, và theo kế hoạch của anh là dùng con rắn này nhử
tên đứng gác để hắn đuổi theo con rắn, và thừa cơ hội này anh bụt đen sẽ khử hắn
cướp lấy khẩu súng. Anh bụt đen mon men đến gần hắn, rồi bất ngờ anh tung con rắn
vào. Hắn hoảng sợ và nổ súng, bọn kia thấy động vội đứng lên, nhưng khi nhìn thấy
con rắn bèn chửi rủa:
- Mẹ mày. Có con rắn cũng sợ, mau đuổi
theo bắt làm mồi nhậu.
Thế là trúng kế của anh bụt đen, hắn vừa
chạy được vài bước thì đã bị anh bụt đen khống chế. Sau đó anh bụt đen cầm súng
tiến ra, bọn kia hoảng hồn nhìn anh bụt. Một tên trong bọn vội chạy đi lấy
súng, nhưng đã bị anh bụt đen hạ gục tại chỗ, thấy vậy cả bọn hè nhau chạy trốn.
Anh bụt đen và các anh em thu lượm hết đồ đạc và súng ống của chúng bỏ lại. Đức
Cha đã được cởi trói, vẻ hoảng sợ vẫn còn trên nét mặt Ngài. Tuy còn run rẩy nhưng
Ngài cũng cố gắng nói:
- Cám ơn các anh em, nếu không có anh em
thì không biết Đức Cha có giữ được mạng sống không, vì Đức Cha nghe chúng bàn bạc
với nhau rằng ăn uống xong sẽ giết Đức Cha để lấy nội tạng.
Sau ngày đó, không bao giờ anh bụt đen để
Đức Cha đi một mình nữa, lúc nào anh cũng cắt cử anh em theo sát Ngài.
Đã đến giờ cơm trưa nhưng mọi người không
thấy ông cố Tân đâu cả, thường thì lúc ông ngồi xe lăn, lúc thì chống gậy dò đường
đi và ông chỉ quanh quẩn trong khu vực nhà dưỡng lão mà thôi. Tìm hết nơi này đến
nơi khác cũng không gặp các Sơ bèn báo với chị Tổng. Nghe được tin chị Tổng
cũng rất lo, mặc dầu đang giờ nghỉ trưa nhưng chị cũng lật đật xuống tới nơi
xem xét. Không thấy có dấu hiệu khả quan nào cả, chị Tổng quay về phòng. Nhưng
chỉ mới đi được vài bước chị bỗng quay lại và nói với các Sơ:
- Các chị em chịu khó ra nghĩa trang tìm
xem, biết đâu ông cố thương nhớ bà cố và chị Loan rồi lần mò ra thăm.
Nghe chị Tổng nói mọi người mới sực nhớ ra
chuyện này, nhưng ai nấy cũng đều cho rằng…với ai thì được chứ với ông cố Tân
thì khả năng này khó xảy ra. Nhưng các chị vẫn làm theo lời chị Tổng.
Nghĩa trang ban trưa vắng lặng, hàng cây
dương liễu đứng im lìm, thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi qua làm hàng cây khẽ
rung rinh phát ra những điệu nhạc như ru hồn những người đang an giấc ngàn thu.
Bước vào trong các sơ lần tìm đến ngôi mộ của chị Loan. Mọi người như không tin
vào mắt mình, ông cố Tân kia rồi, nhưng ông nằm phủ phục yên lặng và hai tay
quàng ôm lấy mộ bà cố và mộ chị Loan. Các Sơ thấy vậy bảo nhau chờ đợi và không
muốn phá đi cái tĩnh lặng quý giá và thiêng liêng của ông cố. Nhưng rồi thời
gian trôi qua khá lâu, chờ đợi mất khoảng nửa tiếng… vẫn thấy ông cố nằm bất động,
các Sơ bèn bảo nhau khẽ lay ông cố dậy, vì nếu cứ để ông cố nằm ngoài trời nắng
chang chang như thế này thì không tốt cho ông. Một Sơ bước lại gần và vỗ nhẹ
vào vai nhưng cũng không thấy ông cố động tỉnh gì. Không chờ đợi được lâu hơn nữa,
các Sơ cùng hè nhau lật ông cố nằm ngữa ra. Lúc này ai nấy đều hoảng sợ khi
nhìn ông cố, khuôn mặt ông sưng tím và bê bết máu. Trông thấy đằng kia có vòi
nước dùng để tưới hoa cho các ngôi mộ, Các Sơ vội chạy lại lấy khăn thấm nước
và lau mặt cho ông cố, sau đó khiêng ông cố vào và đặt nằm ở nhà tang lễ. Một lúc
sau mọi người nhìn thấy ông cố bắt đầu cử động và ông từ từ ngồi lên, ông giơ
tay quờ quạng xung quanh chắc là tìm cây gậy. Một Sơ bước lại ngồi cạnh ông:
- Sao ông cố đi ra ngoài này mà không nói
chúng con dẫn đi?
- Tôi thấy mình làm phiền mọi người nhiều
quá rồi, nên chỉ muốn đi một mình.
Các Sơ hỏi lại:
- Thế làm sao ông cố tìm ra mộ bà cố và chị
Loan?
Ông cố Tân chắc vẫn còn đau nên có vẻ nhăn
nhó:
- Tôi đang chống gậy lò mò đi qua đường
thì nghe tiếng xe thắng két, sau đó thì tôi thấy có người cầm tay tôi dắt vào
trong lề đường và hỏi:
- Sao ông cụ qua đường mà không nhờ con
cháu dẫn qua?
Tôi trả lời họ:
- Tôi làm gì có con cháu mà nhờ.
Và họ hỏi lại:
- Vậy bây giờ ông cụ muốn đi đâu?
- À tôi muốn đi ra nghĩa trang thăm bà và
con gái.
Sau
đó họ dìu tôi lên xe và chở tới đây. Khi đến nơi họ hỏi tôi:
- Thế mộ bà và con gái của ông cụ tên gì?
Tôi nói tên cho họ nghe và họ dẫn tôi vào
đây. Các Sơ thắc mắc không biết vì sao trên trán ông cố Tân bị sưng vù.
- Ông cố bị ngã hay sao mà trán ông bị
thương?
- Sau khi nói chuyện với bà cố và Loan
xong, tôi đứng dậy tính bước qua mộ bà Mai, mẹ ruột của Loan thì bất ngờ va phải
cây Thánh giá chôn ở đầu ngôi mộ phía sau. Do quá đau và máu ra nhiều, tôi té
ngã xuống đất và chẳng biết gì nữa cả. Tôi cám ơn các Sơ đã vất vả lặn lội tới
đây tìm tôi.
- Đây là việc bổn phận của chúng con mà,
nhưng nếu lần sau ông cố muốn đi, thì ông cố nhớ cho chúng con biết nhé.
Một Sơ tươi cười nói trêu ông cố:
- Thế hôm nay lỡ chúng con không ra đây
tìm thì làm sao mà ông cố biết đường về?
- Thì tôi ở đây với hai bà cố và con gái
tôi.
Nghe ông nói các Sơ cùng cười và sau đó gọi
taxi đưa ông cố về nhà dưỡng lão. Về đến nơi nghe thấy tiếng là ông cố Tân biết
ngay ông cố Hoàng:
- Tôi nghi rồi mà, ông chỉ thích ra nghĩa
địa thôi.
Biết ông Hoàng trêu mình, ông cố Tân vùng
vằng:
- Lo gì. Khi nào cố Trạng chết thì cố Chúa
cũng sẽ…băng hà thôi, hì hì.
Cha Bình biết chuyện của ông cố Tân cũng
ghé qua hỏi thăm ông. Và nhân tiện Cha cũng nói lên điều mà cha suy nghĩ đã lâu
nhưng chưa thực hiên được. Cha nói với ba mình:
- Con muốn bàn với ba là chúng ta nên xây
mộ cho mẹ và chị Loan, vì con quá bận, do đó chưa dám nghĩ tới việc này. Nhưng
nay thì công việc ở xứ cũng đã tạm ổn rồi.
Và Cha Bình cũng nói luôn chuyện này với
ông cố Tân:
- Này ông cố à, con muốn xây ngôi mộ mới
cho bà cố, ông cố thấy sao?
- Việc này thì tôi cám ơn Cha, hoàn cảnh
tôi thế này tôi không dám nghĩ tới.
Cha Bình thân thưa:
- Đã từ lâu mọi người trong gia đình con đều
xem gia đình ông cố như là người thân. Và riêng con, bà cố là mẹ của chị Loan
thì con cũng xem như là mẹ của con vậy. Do đó con xin phép được xây mộ cho mẹ
con.
Nghe cha Bình nói ông cố Tân rất cảm động:
- Tôi xin cám ơn Cha nhiều. Thật là Lòng
Chúa Thương Xót vẫn theo tôi suốt cả cuộc đời.
Đức Cha Hồng Ân cũng muốn chung tay với Cha
Bình trong việc xây cho mẹ Loan, người mẹ thứ hai của Ngài trong cuộc đời, một ngôi mộ như một cách để tỏ lòng hiếu thảo
kính yêu mẹ.
- Cha Bình à, tôi cũng muốn nhờ Cha giúp đỡ
tôi trong việc xây mộ cho mẹ Loan và hai bà ngoại.
Cảm kích trước tấm lòng của Đức Cha dành
cho mẹ, cho bà cố Hiền và cho chị mình:
- Vâng, con sẽ làm theo lời của Đức Cha.
Đoạn Đức Cha Hồng Ân nhắn thêm với Cha
Bình:
- Và tôi cũng xin Cha nhớ khắc lên trên
bia mộ mẹ Loan hàng chữ này dùm tôi:
“ Chứng nhân của Lòng Thương Xót Chúa”
‘Chúa đã yêu thương tôi và Ngài muốn tôi
cũng phải yêu thương kẻ khác’
(Hết
Tác giả: Phêrô Trần thế Huy.
Bút danh:
Thành Tuy Hạ.