Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2014

HÃY THA THỨ CHO CHA



HÃY THA THỨ CHO CHA

Trần thế Huy 72

Lang thang trên dòng đời, có dấu chân của những người Sao Biển, hòa nhịp cùng với những tấm lòng
nhân ái, bằng mọi cách và bằng mọi giá...bảo vệ sự sống cho mọi người, cách riêng cho các thai nhi. Mỗi giây phút qua đi, là một sinh linh bé bỏng bị tước bỏ sự sống, do sự vô tâm, vô tính của những người làm cha, làm mẹ! Ước mong…

… Đừng…đừng mà Anh, Em muốn dành chuyện đó cho tới ngày cưới của đôi mình.

Bỏ qua những lời năn nỉ tha thiết cùng với ánh mắt khẩn khoản nài xin của người yêu, Hùng như một con thú dữ đang đói mồi…vồn vã, dồn dập ép Hoa phải cho mình thỏa mãn cơn thú tính…


Thời gian qua mau, cái thai trong bụng Hoa ngày một lớn dần, khi biết người yêu của mình đã mang thai, cùng với áp lực của Bố Mẹ, Hùng khuyên Hoa nên phá bỏ cái thai ấy đi, vì nếu không nó sẽ cản trở hết mọi công việc và dự tính trong tương lai…và Hùng cho rằng hãy còn quá sớm để nghĩ tới chuyện con cái .


Riêng với Hoa thì tuy mọi việc đã xảy ra ngoài ý muốn, nhưng không vì thế mà nàng dễ dàng phá bỏ sinh linh bé bỏng trong bụng mình…Vốn sinh trưởng trong một gia đình gia giáo, ngay từ thuở bé Hoa đã hấp thụ được một nền giáo dục nghiêm khắc và nề nếp, tính tình của nàng lại hiền hòa dễ mến, Cha Mẹ đã đặt rất nhiều kỳ vọng nơi nàng nhưng giờ đây tất cả đã tan thành mây khói; những cơn giận dữ cùng những lời đay nghiến chửi rủa ngày đêm…sự thờ ơ lạnh nhạt của Hùng ngày càng lộ rõ…đôi khi nàng suy nghĩ làm sao mà mình có thể sống nỗi nếu không đủ can đảm để cố gắng vượt qua và chấp nhận một sự thật phũ phàng?! Đứa bé trong bụng là con của mình và của Hùng, nó có tội tình gì mà mình phải giết bỏ nó. Câu chuyện mà nàng đọc qua trên một tờ báo nọ đã cho nàng câu trả lời:

“… cho đến bây giờ vẫn là một ngày không thể quên với bà Hương. Sáng sớm tinh mơ, khi ra chợ bán rau, bà Hương bỗng thấy ở góc chợ chỏng chơ một túi nilon màu đen được buộc rất cẩn thận. Tò mò mở ra, bà giật nảy mình, ngã ngửa. “Tôi không thể tin vào mắt mình một hài nhi bị kiến bâu đen sì nhưng vẫn còn thở thoi thóp, mắt trừng trừng nhìn tôi. Sau hồi trấn tĩnh, tôi phủi lũ kiến, bế đứa bé lên mà bảo rằng: ‘Cháu ơi, đây là do bố mẹ cháu bỏ rơi, bà thấy cháu tội nghiệp nên cứu vớt thôi!”. Ngay sau đó, đứa bé ọ ọe được vài tiếng rồi qua đời…”

Câu chuyện trên đây đã giúp Hoa rất nhiều trong việc quyết tâm giữ lại cái thai, dù bị Cha Mẹ mắng chửi đánh đập…dù Hùng có đe dọa sẽ bỏ đi…

Cuộc chiến tranh Đông Dương giữa Việt minh và quân đội viễn chinh Pháp ngày càng leo thang. Giữa bốn bề ầm ì bom đạn, giữa sự sống và cái chết đang chen nhau trong từng tấc đất… đứa bé đã chào đời trong căn chòi lá nhỏ rách nát khét mùi thuốc súng. Ôm đứa con bé bỏng mà mình đã phải chịu bao điều đắng cay tủi nhục, Hoa cảm thấy như chưa bao giờ mình sung sướng hạnh phúc như lúc này…tên của đứa bé là Nguyễn chinh Chiến đã phần nào nói lên tất cả.

Trời đã về chiều, Hoa để con ngủ trên võng và đi ra bờ suối để giặt đồ, nhìn con mũm mĩm say giấc nồng, Hoa tạm quên đi bao ưu tư mệt mỏi, cứ ngỡ những giây phút hạnh phúc của tình mẫu tử sẽ mãi mãi êm đẹp…Bùm! một tiếng nổ lớn vang lên rất gần, và một mảnh đạn pháo từ đâu bay đến đã cướp mất bàn tay trái của Nàng, máu tuôn xối xả đầm đìa, mắt nàng hoa lên quay cuồng…lảo đảo…nàng ngã vật xuống đất, đôi môi khô khốc nứt nẻ mấp máy…con tôi…con tôi.

Tỉnh lại trong bệnh viện, Hoa đưa tay quờ quạng tìm xem bé Chiến có nằm bên mình không, loay hoay một lúc không thấy gì cả, nàng yếu ớt thốt lên: con tôi, con tôi đâu rồi? Nghe tiếng nàng, cô y tá bế đứa bé tới và đặt nằm cạnh bên nàng, theo sau cô là một người đàn ông, sửng sờ giây lát…Hoa nhận ra Hùng, người đã phản bội mình và là Cha của bé Chiến

- Anh còn đến đây làm gì nữa?

- Tôi đến đây để chào Hoa. vài hôm nữa tôi sẽ theo gia đình di cư vào Nam.

- Đó là chuyện của Anh, không can hệ gì đến Mẹ con tôi.

Tiếng khóc oe oe của đứa bé đã cắt ngang câu chuyện giữa hai người…Ôi thói đời đen bạc, ôi lòng dạ bất nhân…mặc cho vết thương trên tay Hoa đang rỉ máu, mặc cho đứa con bé bỏng ngây thơ tội nghiệp của mình đang khóc đòi ăn, Hùng chẳng mảy may xúc động và quan tâm, nén cơn đau Hoa cố gắng nắm nghiêng lại choàng tay ôm lấy con, đôi mắt nàng đỏ hoe:

- “ Nín đi con yêu dấu của Mẹ, tội nghiệp con tôi…có cha mà cũng như không.” Nghe thấy thế Hùng vội quay lưng bỏ đi.



Thời gian dần trôi, bé Chiến ngày càng lớn nhanh trong sự chăm sóc vỗ về của mẹ, nhìn ngắm con, sự đau khổ và bực bội trong Hoa ngày càng nguôi dần, với một bàn tay còn lại, vẫn biết sẽ là rất khó khăn trong sinh hoạt đời thường, trong công việc…nhưng không vì thế mà giữa hai mẹ con ngơi ngớt tiếng cười đùa.

Tiếng trống khai trường đã điểm, xúng xính trong bộ quần áo mới được là thẳng tắp, Chiến hớn hở theo mẹ đến trường, trước khi ra về nàng đặt nụ hôn lên má con mà hai hàng nước mắt chảy dài…

- Ủa sao mẹ lại khóc? Tan học chiều con về với mẹ ngay mà.

- Ờ…ờ ấy là mẹ nhớ con.

Nhưng bé Chiến còn quá bé bỏng để hiểu thấu được những nỗi đau thầm kín của mẹ, nhìn chung quanh thấy con người ta có Cha có Mẹ…còn con mình! Có cái gì nghèn nghẹn chặn ngay cổ họng của Hoa.

- Mẹ ơi, ngày mai nhà trường làm lễ tốt nghiệp, Mẹ phải mặc đồ thật đẹp đi dự với con nghe.

- Ừ… ừ. Mẹ sẽ đi mà.

Từ trên khàn đài tiếng loa phóng thanh vang lên:

- Chúng tôi xin mời phụ huynh và em Nguyễn chinh Chiến, thủ khoa toán học của trường.

Những tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, Chiến và Mẹ từ từ bước lên khán đài, sau khi cúi đầu chào khán giả, Chiến nắm lấy cánh tay trái của Mẹ đưa lên mặt và hôn tới tấp; sau đó Chiến giơ cánh tay đã mất bàn tay của Mẹ lên cao, cả rừng đám đông người như chết lặng khi nghe Chiến nói:

- Xin cảm ơn Trời đã ban cho tôi một người Mẹ tuyệt vời…và cánh tay của Mẹ tôi tuy không còn nguyên vẹn, nhưng đã chở che bao bọc và ôm ấp cả cuộc đời tôi, những gì tôi có được ngày hôm nay chính là nhờ Mẹ tôi.

Và một lần nữa Chiến lại hôn lên cánh tay tật nguyền của Mẹ, đó đây bên dưới khán đài nhiều người đưa tay lên mặt, quệt vội…



Chiến tranh ngày một khốc liệt…Cũng như bao chàng trai khác, Chiến phải từ giã Mẹ lên đường nhập ngũ. Hôn vội lên mái tóc của Mẹ nay đã bạc trắng vì bụi thời gian, Chiến lao vào mặt trận.

Nhờ có kiến thức qua những năm đại học, cuộc đời binh nghiệp của Chiến cũng khá là thăng hoa, giờ đây chàng trai bị cha mình bỏ rơi năm xưa, đã là một vị tướng oai phong lẫm liệt, đánh đâu thắng đấy, danh tiếng lẫy lừng.

Rồi chiến tranh cũng kết thúc, một ngày nọ…Đám đông đứng tràn cả hai bên đường, tên tội phạm ma túy bị điệu đi giữa hai hàng lính và người đi sau cùng là Chiến, chỉ huy cuộc hành quyết hôm nay.


Chen lẫn trong đám đông người, Hoa cũng có mặt để xem việc hành xử , khi tên tử tù đi ngang qua trước mặt mình, Hoa nhận thấy người này rất quen thuộc. Nàng suy nghĩ mãi mà không ra…Ừ nhỉ, sao ông ta lại giống Hùng vậy? Cố len lỏi tới thật gần để nhìn cho kỹ, cả người Hoa run bắn lên, không còn nghi ngờ gì nữa…tên tử tù ấy chính là Hùng, người tình năm xưa của Nàng…cớ sao lại xảy ra tình cảnh trớ trêu này?! dù ông ta có tội lỗi đến đâu, mình cũng không thể để con trai mình mang tội giết Cha, bây giờ phải làm sao để nói cho Chiến hay biết mọi chuyện…

Những người lính có nhiệm vụ thi hành án đã xếp hàng ngay ngắn chờ lệnh của Chiến. Sau tiếng hô: nghiêm.. những cây súng đã được giơ lên và nhắm thẳng hướng tên tội phạm đang đứng.

Một…hai…từ trong đám đông một người phụ nữ lao ra và ôm chặt lấy tên tội phạm, cả pháp trường như nghẹt thở…tiếng người phụ nữ hét lên:

- Chiến ơi, đừng bắn…người này chính là Cha của con. Chiến lao vội tới khi kịp nhận ra Mẹ mình:

- Sao Mẹ lại làm như vậy? người này có đúng là Cha của con không?

Tấm khăn bịt mặt đã được tháo bỏ, bộ mặt ông ta trơ tráo, xanh mét vì sợ hãi. Đưa tay chỉ vào Mẹ, Chiến nhìn người đàn ông và sẳng giọng:

- Này ông kia, ông có nhận ra người này là ai không?

Thay cho câu trả lời của Chiến, người đàn ông quỳ mọp xuống đất:

-Trăm lạy, ngàn lạy bà…xin bà bỏ qua cho tôi, tội của tôi đáng chết lắm. Quay qua Chiến, người đàn ông thổn thức:

- Đã bao năm qua vì ích kỷ, vì muốn trốn tránh trách nhiệm…nên Cha đã từ chối con và muốn Mẹ con phải giết bỏ con, Cha không đáng sống trên cõi đời này nữa, trước khi Cha phải chấp nhận hậu quả do Cha đã gây ra…Cha xin con hãy tha thứ cho Cha.

Chiến lạnh lùng đáp trả:

- Mẹ tôi… phải, chính Mẹ tôi đã chấp nhận tất cả mọi nổi khổ, nhục nhã do Ông gây ra để tôi được sống. Và hôm nay cũng chính Mẹ tôi…Mẹ tôi đã làm tất cả để bảo vệ sự sống cho ông, người đã phản bội mẹ tôi và gây ra cho Mẹ tôi biết bao đau khổ…Trời ơi! Tôi biết phải làm sao bây giờ? vì tôi không thể giết chết kẻ thủ ác khi mà kẻ thủ ác đó lại chính là…Cha mình!

Trần thế Huy 72