NGÀY VĨNH KHẤN
Em khoác chiếc áo đen màu tận hiến
Cớ sao da em lại… trứng gà?
Em chắp đôi bàn tay thánh thiện
Mối tình nào gỡ mãi không ra!
Em cam chịu đội trên đầu chiếc lúp
Sao không là voan trắng hở em?
Em quỳ gối nói lời vâng phục
Đâu hay nô lệ đứng bên thềm!...
Em cầm trên tay ngọn nến sáng
Soi nẻo đời tăm tối oan khiên
Em có biết một tâm hồn quạnh quẽ
Vẫn âm u trong tiếc nuối triền miên?!
Em- thiên thần trong veo thanh khiết
Ta- tội đồ nặng nợ trầm luân
Nhìn môi em nở nụ cười mãn nguyện
Cõi lòng ta méo xệch nhân duyên
Thôi, em nhé! Cứ trung kiên bền vững
Mặc cho ta lạc lõng cõi hồng trần
Trong tim em, ta không còn chỗ đứng
Kiếp độc hành, tìm đâu chốn nương thân?
Người em yêu, làm sao ta dám sánh
Đấng tuyệt Mỹ, tuyệt Thiện, tuyệt Chân
Bắt chước em, ta quỳ bên cung thánh:
"Dâng lên Người, tình bé nhỏ của con!"
Lê Hồng Bảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét