Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012

In Memoriam: Bạn Dũng Petit


Hôm nay là ngày giổ một năm của Dũng
Xin góp một lời cầu nguyện cho linh hồn người bạn học xưa.

*


Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2012

BAO GIỜ


Bao giờ quay lại ngày xưa
Thời gian đi mãi cũng vừa tròn năm
Lời kinh hoài niệm thì thầm
Thắp bạn một nén hương trầm tiếc thương

Cuộc đời cho dẫu vô thường
Bạn gieo một cõi tình thương giữa đời
Trăm năm nửa kiếp chia đôi
Mấy ai đếm hết đời người trăm năm...


Nhớ ngày ra đi của bạn hiền

canhken.

Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2012

Tưởng nhớ một năm ngày ra đi của bạn Micae Nguyễn Ngọc Dũng

Các bạn thân mến,
Vậy là Dũng đã biệt anh em chũng ta và ra đi vào cõi vĩnh hằng được đúng một năm. Xin được dành ngày hôm nay để cầu nguyện và tưởng nhớ bạn:

BẠN TÔI


Bạn đi ngang đời tôi
Như mây trắng giăng ngang trời
Cứ ngỡ màu xanh là vĩnh cữu
Cứ ngỡ màu trắng mãi tinh khôi

Bạn đi ngang đời tôi
Đôi mắt chứa mặt trời
Nụ cười tươi màu nắng
Một thời tưởng chừng xa vắng
Bỗng lung linh bảy sắc cầu vồng

Bạn cùng tôi tán chuyện lông bông
Bằng tấm lòng bao dung vô hạn
Chai Corona dẫu cạn
Tình bạn vẫn đầy
Bạn quan tâm từng tiếng thở dài
Bạn sẻ chia nỗi niềm tiếc nuối
Bạn lắng nghe cả những lời nông nỗi
Bạn chìa vai với gánh nặng lo toan

Từng ngày sang, từng mùa sang
Tôi đinh ninh bạn ở đây mãi mãi
Bạn có mặt chỉ vì tôi tồn tại
Bạn là phần đời ắt có của tôi

Đã một năm… 
ngày ấy qua rồi!
Tôi mới biết thế nào là mất mát
Tôi mới biết tôi là người may mắn nhất
Đã một thời có bạn ở bên
Hơn một lần được bạn gọi tên
Cả biệt danh để dành hồi niên thiếu
Kể cho nhau chuyện một thời… chú tiểu!
Cười với nhau cả những chuyện không đâu…

Để hôm nay,
Tôi chạnh thấy nghẹn ngào
Tự trách mình vô tâm quá đỗi
Chẳng hề biết những gì bạn mong mỏi
Chẳng hề lo những việc bạn quan tâm
Cuộc đời bạn có phẳng lặng hay không?
Đường bạn đi có gập ghềnh khúc khuỷu?...

Lời tạ lỗi trên đời này không thiếu
Nhưng muộn màng, liệu có nghĩa gì chăng?
Bạn giờ đây đã vào cõi vĩnh hằng
Tôi ngụp lặn giữa trần gian tạm bợ
Một khoảnh khắc ở bên này nỗi nhớ
Giữ giùm tôi nơi vĩnh cữu Thiên Đường
Chúa nhân từ luôn dành trọn tình thương
Cho những ai có tâm hồn như bạn
Bạn ra đi – dứt ngang trời mây trắng
Cõi thiên thu bỗng rạng rỡ cầu vồng

Cho tôi nhón sợi gió Đông
Gửi về bên bạn nỗi lòng thô sơ…

Lê Hồng Bảo 72

Nhớ bạn hiền




Cảnh

Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

Anh em SB72 thân mến của Dũng Petit,

Anh em SB72 thân mến của Dũng Petit,

Tối hôm qua, mình được dịp đến thăm Dũng ở bệnh viện UCSD (của Đại học California ở San Diego).

Dũng nằm trong phòng cấp cứu. Khi mình vào phòng thì mình nghĩ là Dũng biết có bạn SB72 đến thăm, nhưng mình không chắc Dũng biết là người nào. Phước (vợ Dũng) luôn đứng bên cạnh Dũng có nói cho Dũng biết là có mình đến thăm.

Mình thực sự xúc động rung người khi nhìn thấy bạn mình nằm trên giường bịnh như vậy. Khuôn mặt Dũng ốm thấy rõ, mình nghĩ là nhìn còn ốm hơn bác Hà nữa. Dũng không ăn uống được gì cả. Mọi thứ đều phải truyền dịch vô người Dũng. Nhìn Dũng thở Oxygen một cách khó khăn, mình có cảm giác Dũng đang chiến đấu cho mạng sống của Dũng.

Mình có nói vài lời với Dũng nhưng không biết Dũng có nghe hay không và có cảm nhận được hay không. Mình không biết Dũng có đau đớn hay không, nhưng không thấy Dũng rên la gì cả, chỉ có khuôn mặt thì biểu hiện một sự cố gắng chống chọi lại một cách mệt nhọc.

Mình nghĩ Dũng đã có được sự chăm sóc về y tế tuyệt hảo của Hoa Kỳ: Dũng nằm trong phòng khoảng 3.5mx4.5m, có 2 y tá luôn túc trực để chăm lo thuốc men. Trong phòng thì đủ thứ máy móc y khoa để kiểm soát mức độ các chất dịch đang truyền vào người Dũng, mức độ oxygen, nhịp tim và đủ thứ những thông tin cần thiết khác. Phước luôn đứng bên cạnh. Anh em mình thì lòng vẫn đang hướng về Dũng và lời cầu nguyện của chúng mình vẫn dâng lên Chúa cho Dũng. Mình nghĩ như vậy bạn hiền đã quá hạnh phúc.

Trong suốt thời gian mình đứng bên cạnh bạn hiền thì Dũng lúc thì chợp mắt ngủ, lúc thì tỉnh dậy.

Có lúc Dũng tỉnh dậy thì nói là muốn đi tiểu, nghĩa là vẫn còn sáng suốt (Phước vội vàng nói “just go ahead, baby”. Mình thì nói “tiểu thoải mái, man”. Chắc Dũng quên là với truờng hợp của Dũng bây giờ thì vấn đề tiểu tiện đã được dự liệu để cho Dũng thoải mái xả ra bất cứ lúc nào) Mình có nói Phước tạm ngồi nghỉ bên cạnh một chút để mình đứng thế cho Phước coi sóc Dũng. Mình nghĩ Phước đã đứng như vậy cả tuần rồi.

Mình nắm tay bạn hiền mà lòng thì u hoài về kiếp sống con người.

Dũng lần trước mình gặp, mạnh khõe, guơng mặt hồng hào, tươi cười nói chuyện với anh em mà bây giờ thì ốm đến nỗi mình không ngờ đuợc: Đây kỹ sư Qualcomm, người cũng đã ít hay nhiều, góp phần tạo nên hệ thống 3G, 4G cho anh em chúng mình xài. Người thật sự có lòng với anh em 72 mình, cầm một chai bia, nói chuyện và nhìn anh em trên Ovoo là một niềm hạnh phúc. Người âm thầm giúp đỡ những anh em thiếu thốn…Nghĩ đến những điều đó, lòng mình thật chùng xuống và ngậm ngùi thương cho sự mong manh của kiếp sống con người.

Mình nói lời từ biệt Dũng. Dũng nhận thức được mình say goodbye. Dũng như là gật đầu, rõ ràng biết là mình từ giã bạn hiền.

Ra ngoài, khoảng 20 thân nhân của Dũng: Phước và 2 con, con gái Emily (12 tuồi) và đứa con trai (mình tệ quá, quên mất tên của cháu, 17 tuổi), các chị em ruột của Dũng (trong đó có một em gái là bác sĩ), anh (?) chị em của Phước, anh em cọc chèo của Dũng, ông chú vợ, các cháu của Dũng…đang ngồi chờ ở phòng bên ngoài. Mình nói lên diều này để các bạn nhận thức được tình trạng nghiêm trọng của Dũng.

Dũng của anh em mình vẫn đang sống và đang vật vã chiến đấu cho từng giây phút của cuộc sống. Anh em mình và mọi người vẫn cầu nguyện cùng Chúa cho Dũng. Nếu Chúa muốn…Nhưng vấn đề là mình không biết được ý của Chúa là thế nào. Mình nghĩ chắc là có lý do để 20 thân nhân ngồi đợi ở bên ngoài. Mối ưu tư nhất của Dũng là 2 đứa con: các cháu còn nhỏ quá, nhất là Emily. Xin các bạn cầu nguyện cho các cháu để làm vơi đi sự lo lắng không nguôi của Dũng.

Mình lái xe đi về mà lòng xúc động vì mình may mắn quá, được đại diện anh em để đến thăm Dũng trong lúc này và để rồi mình viết được những giòng chữ này cho anh em. Xin anh em tạ ơn Chúa dùm cho mình.

C72

PS: Khi từ bên ngoài bước vào bệnh viện, mình đã nhớ và đem theo sẵn máy để chụp hình Dũng cho các bạn. Nhưng khi nhìn thấy Dũng trên giường bịnh thì mình không biết là có nên chụp hình Dũng không và cũng không biết là có làm phiền cho người thân của Dũng không. Cho nên mình đã không chụp. Khi ra về, mình có chụp hình bệnh viện UCSD: Dũng của anh em mình đang nằm trong đó.

Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012

Dũng và gia đình Hưng

Gởi các bạn hình gia đình mình và Dũng chụp ở Santa Ana. Dũng lái xe từ San Diego tới khách sạn thăm và đem cho mình cây ớt cay năm nào.