Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2008

MÙA HÈ ĐỎ LỬA BẢY HAI...ANH EM TA ĐÃ SÁNH VAI LÊN ĐƯỜNG...

        Bãi Dài...một cái tên thật lạ đối với tất cả những ai đã lâu không về thăm lại thành phố Nha Trang...Bởi đó là con đường đèo mới mở từ sân bay Cam Ranh, cặp theo sườn núi, ngoằn ngoèo sát bờ biển dẫn về Thành phố. Đường rộng mỗi bên khỏang 7m, tráng nhựa thật đẹp...một bên là núi, một bên là biển...nhưng sao lòng mình vẫn nhớ về đèo Rù Rì, nơi ngày xưa anh em chúng mình từng đi dạo vào các ngày nghỉ..
                            Lãng mạng luợn quanh núi đá : đèo
                           Một bên là biển : nước trong veo
                           Chợt nhớ ngày xưa dạo trong nắng
                           Rù Rì
đèo, đá thấy biển đâu !!!
       Các bạn ơi ! sau 33 năm xa cách, có những bạn mà mình chưa từng gặp lại...Lê tú Bổ,Chánh đen, Huấn, Phần thầy rùa, Chí maisen, Đậu la Lam, Hùng râu, Thắng mụ béo, ...Còn một số anh em ở hải ngoại nữa.. Dao, Dũng petit, Dũng noir, Đông,Giang, Hưng, Hy, Khôi, Trung luật sư...(còn những ai nữa nhỉ !! mình già rồi chăng ? quên hết rồi)
                              
         
         Chiếc xe Ford transit 16 chỗ chở gia đình mình, gia đình Huy Philatô, hai cha con anh Châu (60), gia đình anh Chinh(70), hai cha con anh Đôn(71). Xe đã ghé Bãi Dài một tí để hít thở không khí đậm mùi biển. Huy Philatô đúng là thích rửa tay( cho dù đó là nước biển) đã vù xuống biển tắm liền. Bãi biển khá vắng, chắc là tại ngày thường...nhìn mãi chẳng thấy ông tây bà đầm nào dưới đấy cả( vì chỉ có họ mới ăn mặc mát mẻ để tắm và để mọi người ngắm thôi). Chợt nhớ lại những buổi chiều anh em chúng mình xuống tắm ở bãi Dương, hay chờ các cô Trinh Vương xuống để ghẹo ( lớp mình chỉ ăn theo chứ hồi ấy tụi mình còn nhỏ mà...)
        Bốn giờ chiều, xe lại đưa anh em về Nha Trang, phong cảnh hai bên thật lạ, con đường trải nhựa còn rất mới, chắc họ biết anh em chủng sinh Sao Biển sắp tổ chức hội ngộ, nên chuẩn bị đường xá ngon lành để đón...Xe vòng xuống đường Duy Tân ( tớ chỉ biết tên cũ, các bạn thông cảm), mở tấm kiếng cửa để đón mùi gió biển, nhìn đồng hồ đã gần 5 giờ chiều. Xa thật xa, chỉ thấy thấp thoáng những tảng đá của Hòn Chồng...chợt nhớ lại những năm đầu tiên ở chủng viện, lúc này là sắp đến giờ lễ chiều, anh em hay thơ thẩn ở hành lang chờ đến giờ lễ...đây là những phút giây chạnh lòng và nhớ nhà nhất. Bởi khi vừa nghe tiếng chuông nhà nguyện, vừa nhìn ra biển mênh mông...lòng bỗng thoáng bùi ngùi hồi tưởng lại những lúc đang còn ở nhà với mẹ cha, vui vẻ thoải mái chẳng hề lo lắng tí gì....Mãi hơn 30 năm sau này, mình và Dũng petit có dịp nhắc lại chuyện xưa với nhau, thì ra hai thằng cũng có chung một tâm sự. Có điều mình nhát hơn, không dám trốn về( hai thằng cùng là dân giáo xứ Bắc Thành)...còn Dũng petit ban đêm đã leo rào trốn về nhà, nhưng chỉ sáng mai thì ông già đã chở vào lại chủng viện sau khi bị dũa một trận te tua...
      Đang thả hồn về dĩ vãng bỗng túi quần rung bần bật, thì ra Dương Pharisiêu gọi :" Cảnh ken, làm gì lâu thế...tí nữa nói bác tài xuống 90 Nguyễn thiệt Thuật nghe, mau mau lên rồi còn tắm rửa đi ăn cơm" chưa kịp hỏi thăm quẹo đường nào thì bác Dương đã cúp cái rẹt...Bởi từ ngày anh em ly tán, mình chỉ ra Nha Trang năm 2005 để họp lớp. Vì thế đường xá hầu như đã quên sạch, chắc bác Dương pharisiêu cũng tưởng ai cũng siêu như bác chăng ! Nói vậy chứ phải thông cảm, không có bác đứng ra lo lắng mọi việc thì gia đình anh em lớp 72 cũng vất vả đấy...Kỳ Hội Ngộ này, nghe đâu bác Dương cũng nằm trong BanTổ Chức, oai quá đi chứ, chưa kể bác còn là Tổ Trưởng Tổ Dân Phố ở Nguyễn Thiện Thuật đấy các anh em ạ...
     Đây rồi, khách sạn Minh Trang, 90 Nguyễn Thiện Thuật. Xe vừa dừng đã thấy Dương và Sinh, Túc đón ngay cửa. Thế là bắt tay bắt chân loạn xạ, mừng rỡ. Dương và Sinh thì từ 2005 giờ mới gặp lại, cũng chẳng khác xưa ấy. Còn Túc ken thì hai thằng mới uống caphê năm ngoái ở Cần Thơ...Gia đình Túc và Sinh đi xe đò cũng vừa xuống hồi sáng.Lúc lên nhận phòng lại gặp thêm gia đình Khoa nháy( Khoa thì cũng mới gặp năm 2005). Hai đứa nhắc chuyện bị lạc đường năm ấy mà buồn cười, đúng là nhà quê lên tỉnh. Lần ấy, sau khi anh em tụ họp ăn uống ở một Nhà Hàng NCL (= nhớ chết liền) mình và Khoa là hai thằng  "khia uống bông" nên khi đi và về cũng chung một xe honđa. Anh em đa số cũng hơi sương sương nên chạy lẹ quá, mình chở Khoa thì tưởng cu cậu biết đường nên cứ tàn tàn chạy...Chạy mãi, chạy mãi mới nghe Khoa hỏi : "Cảnh ơi, tới chưa ?" Ủa ! tới đâu ?" Khoa càng nháy mắt thì mình lại càng tưởng Khoa đùa : "thì tới nhà Kỉnh chứ đâu ? Thế cậu không biết đường à !!!"   " Biết chết liền á... trời tối thế này, đường nào cũng giống đường nào.." Hai thằng cũng hơi hoảng, nhưng mà không sao, mình biết thế nào anh em cũng gọi...Y như rằng, chỉ một tí là bác Dương đã gọi í ới, chỉ quẹo đường này, rẽ đường kia. Chạy một lúc, thấy lâu về, Bảo lại gọi để chỉ đường. Hú hồn, may là ở Nha Trang chứ ở Sài Gòn thì không khéo đã lọt vào ổ nhền nhện rồi...Hai thằng về đến nhà Kỉnh mới thấy nhẹ cả người, thôi vái mấy vái, lần sau phải đi với mấy thổ địa Nha Trang cho chắc ăn...
      Sau bữa cơm tối, có cả gia đình Cường nữa...Anh em lai rai một tí rồi về khách sạn. Không biết anh em khác thì sao chứ nhà mình khó ngủ quá...lạ giường lạ chiếu... giường khách sạn, nệm nó dày quá, êm cả lưng..lại thêm cái máy lạnh chạy rù rì suốt đêm, không quen ngộp muốn chết. Nửa đêm phải dậy tắt rồi mở cửa sổ, mở quạt cho nó giống không khí ở nhà thì họa may mới ngủ được. Cả nhà vừa mới thiu thiu được một tí, thì bác Sinh nhà ta đã đập cửa từng phòng kêu dậy đi uống caphê và ăn sáng í ới...Ối trời ! thế này thì sướng quá bác Sinh ơi ! nói theo kiểu Thánh Phêrô trên núi Tabor : " Em xin làm ba lều...một cho bác..một cho em...và một cho ai nữa, bác Sinh nhỉ..hì hì..."
    Phở Nha Trang ngon thật, từ khách sạn chỉ bước qua đường là có ngay một dãy quán, tòan là quán phở. Mình bảo đảm với các cậu chỉ ăn một tô là trợn mắt cá...Muốn nạm, muốn gầu, muốn tái, muốn gà...nói chung là đủ các loại phở. Nhìn tô phở bốc khói thơm ngát, hành xanh, ớt đỏ, chanh,rau thơm xà lách thật hấp dẫn...chà chà, thấy các MBT, các SBC ai nấy cũng có vẻ tỉnh táo và phấn khởi hơn ngày hôm qua...đương nhiên rồi, nguồn tài trợ của các bạn hải ngoại được bác Dương, bác Sinh lo liệu thì đâu sợ gì nữa...
    Đã ăn thì phải chơi ( sau này mới nghe được của bác Thắng, nói theo giọng Phú Yên của Hoài Linh : chơi thì phải chơi cho đẻ, chơi mà không đẻ thì là chơi bở = chơi là chơi cho đã, chơi không đã là chơi bể. Anh em đã nhất trí chấm câu này là câu hay nhất trong tuần...đồng ý chớ bác Thắng !!!) Huy Philatô đề nghị tranh thủ lên xe đi tham quan Nha Trang một tí cho biết, chứ để đến chiều phải lên Đại chủng viện làm thủ tục đăng ký. Xe chạy ra đường Duy Tân, rẽ về phía phi trường cũ. Cảnh biển buổi sáng thật đẹp, dọc con đường người đi xe, người đi bộ tấp nập qua lại...Đường bây giờ làm rộng và đẹp hơn hồi trước , các vỉa hè đã được lát gạch rộng rãi. Xe cộ cũng nhiều hơn hồi anh em mình còn ở chủng viện, đủ loại xe chạy qua chạy về chóng cả mặt...Xe chạy qua phi trường cũ ngày xưa, chỉ còn lèo tèo vài  cái máy bay nhỏ( bởi sân bay chính bây giờ đã chuyển ra Cam Ranh). Nhìn ra phía núi xa xa thấy có dòng chữ gì nhỉ, hình như là Vinpearl ( chắc mình nhớ sai rồi). Nghe bác tài nói đây là chỗ thi hoa hậu hòan vũ vừa rồi ( mình, Huy và Túc lén các MBT nhìn ra ngoài xem còn em hoa hậu nào sót lại không !!!) Tay thì chỉ cho các SB con những chiếc tàu đang neo đậu dưới biển, nhưng mắt thì liếc tứ phía...chẳng thấy em nào cả, nếu có e cũng chẳng đến lượt anh em ở xa như mình ( phải không các bác thổ địa Nha Trang : Dương, Thắng, Minh, Lộc , Hùng....khàkhàkhà)...
    À ! mình quên kể, khi xe đậu lại gần bến tàu thì thằng con mình nó nói " Ba ơi, leo lên cái thùng treo ra đảo chơi đi ba"...Mình chưa kịp trả lời, bỗng xuất hiện một tay mang quần zin áo thun, mắt đeo kiếng đen to đùng, chạy chiếc nouvo sáp lại gần : mấy anh cho gia đình đi cáp treo ra đảo chơi đi, bảo đảm không khoái không lấy tiền. Vé mỗi người là 250.000 thôi..." Mình nghe xong bỗng choáng váng như say tàu xe: "thôi anh ơi ! tui yếu tim leo lên cái thùng đó chắc xỉu liền..." Huy nhìn Túc, nhìn mình : Nhà tớ mà leo lên thì tớ hớt tóc, móc ráy miễn phí nửa tháng...Túc thì bảo : toi hết nửa tháng lương của bà xã...còn Cảnh thì cũng hết một nửa, nhưng là nửa sào bắp coi như đi toong khỏi thu hoạch...Tay kia coi bộ khó mời được các cựu Sao Biển nên lặng lẽ rồ máy chạy, sau khi ném cho bọn mình một nụ cười khinh khỉnh...Kệ cha nó, bọn mình đỡ tốn tiền là được rồi.
   Sau đó xe lại chạy về phía chủng viện cũ nằm ở tuốt đầu bờ biển bên kia...Sau ba mươi năm, các khách sạn cao tầng, các nhà hàng sang trọng mọc lên như nấm...Nhìn mãi chẳng thấy Dòng Chúa Cứu Thế đâu, chắc là đã được sửa chữa nâng cấp nên không kịp nhận ra. Dọc bãi biển, đã thoáng hơn ngày xưa bởi hồi đó các quán bar được xây cất đầy trên bãi cát...Mình chỉ còn nhận được các cây dương sau ba mươi ba năm, tuy cao hơn nhưng vẫn được cắt tỉa vuông vức như ngày nào. Đến cây cầu mới được xây sau này, nối liền con đường Duy Tân chạy qua tới tận chủng viện Sao Biển hồi xưa ( ngày ấy anh em mình  tựu trường, thì chỉ có một đường duy nhất là đi qua cầu Xóm Bóng, Tháp Bà rồi vào con đường qua nhà thờ Thanh Hải mới đến chủng viện). Còn bây giờ cây cầu mới đã mở ra một hướng phát triển cho thành phố du lịch Nha Trang...Anh em nào ở xa về thăm, sẽ không còn nhận ra những khung cảnh của một thời chất chứa kỷ niệm...Ba anh em cùng xuống ngồi trên các khối bêtông ngày xưa. Sóng biển 33 năm vẫn chưa bào mòn hết hình dáng con đê chắn sóng ngày nào, tuy chúng đã đứt thành từng khúc. Khi tụi mình kể lại chuyện lúc các chú Sao Biển cũng tham gia vào việc xây bức tường bằng bêtông để chặn sóng biển cho các MBT và các SBC nghe, mình cảm thấy buồn buồn cho một cuộc đổi đời và sự đổi thay biết bao số phận của các anh em...
                        Ba Tàu xây Vạn lý trường thành
                        Đâu bằng Sao Biển vác xi măng xây tường
                        Ba mươi ba năm nhớ cố hương
                        Về đây thăm lại bức tường ngày xưa
                        Sóng biển cứ mãi vỗ bờ
                        Xóa dần kỷ niệm tuổi thơ nhạt nhòa...

   Sau khi chụp vài tấm hình, ba anh em lại lần mò đi qua đường. Chủng viện Sao Biển đã trở thành Trường Cao Đẳng Văn Hóa Nghệ Thuật. Căn nhà nguyện ngày xưa  bị phá, thay vào đó là một ngôi nhà mái vòm còn rất mới. Bãi cát lúc trước mà anh em mình hay chạy xuống để tắm biển, bắt ốc...giờ đã là con đường hai chiều tráng nhựa lạ hoắc. Ba thằng vào trường xin bảo vệ vào thăm chốn cũ nhưng không được, họ nói đang mắc thi gì đó nên không cho vào...
                           Thôi tthôi, thế tthôi
                           Đường đời đứt đoạn, đổi đời đa đoan
                           Con cò cụp cánh, ccong
                           Nngang, nhìn ngửa...não nùng nhìn nhau...

  Thôi, thế thì đành về, vòng qua dòng kín, qua nhà thờ Thanh Hải. Rẽ bên phải là đường lên đèo Rù Rì... Xe rẽ trái xuống thăm Tháp Bà một tí cho các SBC biết. Trời nắng quá, cả đòan mua vé vào cổng, ráng trèo lên gần trăm bậc thang bở cả hơi tai. Tháp Bà đã sửa sang lại khá nhiều, thấy toàn là dấu vết mới xây lại theo dáng tháp cũ. Đứng trên Tháp nhìn xuống cây cầu Xóm Bóng, chắc cũng mới sửa lại. Xa xa là cây cầu mới nối liền hai bờ cát xóm cồn ngày xưa...Lang thang một tí thấy mệt mỏi và cũng vì thằng con mình bị sốt quá...Thế là rủ nhau về, đến hôm sau mới biết là Hùng Râu nhà  mình có một điểm bán quà lưu niệm ở Tháp Bà. Tiếc quá không biết để ghé chiêm ngưỡng các tác phẩm về dân tộc Chăm của Hùng.     
           Xe dừng  thăm chợ Đầm, nhà cửa chen chúc nhau chẳng hề thấy mái đầm của chợ. Bán thì tòan là hải sản, cá khô, nước mắm ( ăn kèm với dao lam)...còn những thứ khác thì chợ nào chẳng có. Ngay lúc ấy Sinh gọi  điện về ăn cơm trưa, vì chiều còn tranh thủ lên Đại chủng viện đăng ký. Bữa cơm trưa thật ngon ( chắc tại leo lên "bái, dốc" Tháp Bà.)..À ! đã có thêm những khuôn mặt mới: gia đình Bảo, gia đình Đậu la Lam, gia đình Hà, gia đình Định, không thấy Quý nhưng thấy có ba phụ nữ ( chẳng biết ai là phu nhân Quý con), Huấn, hai cha con Chánh, Lễ thì đi một mình...



                          
                       
                       

Không có nhận xét nào: