Thứ Ba, 12 tháng 8, 2008


Kính các Anh.
Cho em gởi một đôi dòng cảm xúc trong chuyến hội ngộ Sao BIển vừa qua. Một chuyến đi về nguồn thật đáng nhớ... thật đáng trân trọng và giữ gìn trong tâm tư của các gia đình Sao Biển 72..


THỜI GIAN VÀ KỶ NIỆM

Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt...
Nước còn cau mặt với tang thương..
Ngàn năm gương cũ soi kim cổ...
Cảnh đấy người đây luống đoạn trường...

Tôi đứng nhìn hàng bê tông bị sóng lấp xô ..xói mòn trơ sỏi đá...ngả nghiêng, đứt đoạn...Bâng khuâng theo tiếng thở dài..của Anh Sinh : "Hồi xưa lớp 72 tụi Anh khiêng cát đá, hồ trộn để xây bức " Vạn lý trường thành " này chứ đâu ! Ngày ấy thật mệt, nhưng vui lắm, thuở đó tuổi tụi anh chỉ mới 13,14.. vậy mà đã thấm thoát 33 năm rồi.. nhìn lại mình.. đời đã xanh rêu"..Ừ ! còn chỗ con đường lộ xe đang qua lại đây , ngày xưa là bãi cát...với những hàng dương thơ mộng...cứ vi vu réo rắt suốt ngày đêm, cùng tiếng gió, tiếng sóng biển, gợi thêm cho các Anh nỗi nhớ nhà da diết mỗi khi chiều về..." Hình như NHỮNG NGÀY ẤY đang ùa về trong các Anh, đầy tràn... sóng sánh.. dạt dào... như mặt biển chói chang dưới ánh nắng gần về chiều ngoài kia !..

Hơi mệt mỏi vì ánh nắng vẫn còn gay gắt, thẫn thờ tôi hỏi lại : Xây bức tường dài như vậy để làm gì hả Anh ? Tuy hỏi, nhưng tôi lại không chờ đợi câu trả lời... mắt mãi nhìn đăm đăm vào bờ tường đứt đoạn từng khúc ...cái nghiêng ngã, thiếu thốn ấy ! nó cũng có cái hồn riêng...nếu không thế.. thì ngày trở về " đường xưa lối cũ "... sẽ chẳng có cái đẹp của nỗi xót xa...ngậm ngùi...như tâm trạng của các Anh CCS Sao Biển bây giờ.

Ngút ngàn sóng nước chỗ nào cũng xanh ngắt...thế nhưng những con sóng xô lấp làm sao.. mà để bức vạn lý trường thành kia cứ ngẩn ngơ trơ ra ..nào sỏi ...nào đá ...nào
rong, rêu... toàn một màu vàng vàng, úa úa...Những cái vốn là thuở ban đầu...nhưng chẳng còn như buổi ban đầu nữa rồi... " Trải qua một cuộc bể dâu , những điều trông thấy mà đau đớn lòng "... nhìn qua các Anh đang ngồi thả hồn ngẫm nghĩ..,thấy rõ những mái tóc xanh ngày nào cũng đã pha đủ hai màu dâu bể rồi ! Nhưng thật đáng quý , thời gian không làm cho lòng người thay đổi, thời gian vẫn nhắc các Anh luôn nhớ đến nhau , tìm đến nhau...để tình thân lại có dịp được sống với nhau đầy ắp những cảm xúc..buồn.vui trong cuộc sống. Thế đấy ! nỗi tiếc..càng nhớ ..càng đầy ...càng muốn cùng nhau san sẻ chia sớt...thì lại càng cảm thấy hạnh phúc hơn.

Sóng vỗ miên man như câu ru êm của Mẹ dịu dàng...
Nước biếc mênh mông như câu ru êm của Mẹ trùng dương.

Lâng lâng với những cảm xúc...hòa chung nỗi niềm của các Anh...Nắng và sóng biển cũng muốn dịu đi...lòng tôi thấy man mác khó tả...
... Chợt nhớ đến lời nhắn gởi của một Anh Sao Biển 72 cùng lớp với chồng tôi : " Nếu các bạn được về hội ngộ, hãy tìm đến căn nhà nguyện ngày xưa , quỳ trước tượng Mẹ Sao Biển,.. thiết tha xin cùng Mẹ giúp mình một ước nguyện..."
Thật tình tôi cũng thấy cảm thương cho các Anh ở xa... thiết tha quá , nhưng chưa có điều kiện để trở về hôi ngộ . Lúc ấy tôi ước gì Mẹ Sao Biển nhận lấy nơi tôi thật nhiều ước nguyện...bởi nếu chỉ một ước nguyện trong dịp này thì quả thật không cam tâm...Quay qua Anh Sinh tôi hỏi tiếp : Vậy thì căn nhà nguyện hồi đó ở đâu Anh nhỉ ? ( lúc đó Đức lang quân của tôi đang mê mải quay phim, chụp hình trường xưa )
Chỉ về phía sau lưng, Anh ấy nói với thoáng xúc động : Đã vào dĩ vãng rồi còn đâu ! bây giờ là Trường văn hóa nghệ thuật..kia kìa " .Tôi hơi chưng hửng vì lời hứa không biết sẽ thực hiện sao đây ? Trong niềm quyết tâm, ngày mai ghé Đại chủng viện tôi sẽ đến bên Mẹ dâng lời nguyện xin. Vì Mẹ vẫn là Mẹ Sao Biển của chúng con, dù ở hoàn cảnh nào đi nữa, Mẹ ơi !

Ghé vào thăm ngôi trường cũ...trong một hoàn cảnh mới...hoa phượng nở đỏ rực, trường nay đã thay một dáng vóc khác, hiện đại hơn, mới hơn, đẹp rực rỡ, cháy bỏng hơn.
Thấy các Anh bồi hồi... trong xúc động. Cố tìm lại chút dư âm thuở nào... Chắc rằng đã cố nén lòng lắm với những kỷ niệm xưa đang gần như đối diện...Anh Thắng vờ pha hề để che dấu cái nghèn ngẹn vô tình...chỉ vào phòng học với dãy ghế mới :" Đó, đó! dãy ghế thứ hai là chỗ Cảnh ken (chồng tôi) ngồi ngày xưa...cũng thuộc loại siêu quậy đó nghe !"
-- Còn Anh Huy PhilaTô cứ lăng xăng cuống quýt..." Đây này, chỗ hành lang này ngày xưa là chỗ anh em mình xếp hàng trước khi vào lớp ... Anh em mình chụp một tấm hình ở đây đi !
-- Anh Sinh cứ chỉ hết chỗ này đến chỗ khác : Mấy dãy cầu thang ngày xưa vẫn còn nguyên đây ! Cái cửa sắt tuy rỉ sét vậy mà mấy chục năm trời vẫn còn... phía bên kia là dãy nhà ngủ chú lớn... đây là dãy nhà ngủ chú nhỏ...chỉ sơn sửa lại thôi... Ôi quý thay
!.

Trường xưa thơ mộng mơ màng...
Gió ru dương liễu đôi hàng thiết tha
Chuông chiều vọng, sóng ngân nga
Cảnh xưa, người cũ sao mà ngẩn ngơ !

Trường nay thay đổi chẳng ngờ !
Nhìn cây phượng thắm đỏ mờ mắt trong.
Mỗi thời gian... một khúc nhạc lòng ...
Mỗi thời một vẻ... bên song cuộc đời.

Thôi thì thôi nhé...người ơi !
Đường xưa lối cũ...đôi lời cố tri..
Dòng đời ta vẫn còn đi..
Có Mẹ Sao Biển phù trì chúng ta .


Xuân Đường 12/8/2008
Nương tử SB 72...


1 nhận xét:

ttnbg nói...

Đọc bài hay và cảm động quá. Không ngờ dâu SB viết văn hay, tình cảm nhiều như vậy. Cảm ơn nương tử 72 nhé. Có thể xin nươmg tử và lang quân gởi mấy bài hay này lên TTSB chia xẻ với mọi người không?