Thứ Ba, 13 tháng 11, 2012

ƯỚC MƠ CỦA BA CÂY TÁO


Hạng B Tác Phẩm Văn Xuôi



ƯỚC MƠ CỦA BA CÂY TÁO.
Cảnh Ken

Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng đất hoang vắng có ba cây táo mọc lên cạnh nhau. Dưới cái nóng gay gắt của mặt trời miền thảo nguyên bao la nắng gió, thỉnh thoảng mới có được vài cơn mưa ghé thăm chốc lát. Bởi vậy ba cây táo lớn lên rất chậm, sức sống của chúng chỉ thể hiện qua những cành lá lưa thưa và hình như cũng chẳng đủ sức để đơm hoa kết trái. Có lẽ bao nhiêu chất bổ dưỡng được hút lên từ mặt đất, chắc chỉ vừa đủ nuôi cái thân cây xù xì ghi dấu bước thời gian. Khách bộ hành có đi qua, cũng rất ít người dừng chân dưới bóng ba cây táo. Dừng làm chi, bởi bóng mát đâu có bao nhiêu. Dừng làm gì, bởi họ từng nghe kể rằng : ba cây này được mọc lên từ hạt của nửa trái táo còn lại, mà khi xưa ông Adong đã vội quăng khi nghe tiếng Chúa gọi trong vườn địa đàng.

Thế rồi một ngày nọ, ba cây táo đã kể cho nhau nghe về ước mơ của mình. Cây bé nhất nói với hai cây kia rằng :

- Em chỉ mong ước được làm một cái máng cỏ đơn sơ thôi. Bởi thân em ngắn ngủn thế này thì có làm gì được. Thôi thì làm một cái máng chứa cỏ, để đêm về cũng được ấm áp đôi chút trong hơi thở của đám bò lừa.

Cây thứ hai cũng chia sẻ nỗi niềm của mình :

- Em thì lại thích được ngao du sông nước, em muốn trở thành một chiếc thuyền lênh đênh chỗ nọ, chỗ kia cho thỏa thích.

Nghe hai cây em bày tỏ, cây táo còn lại cũng hăng hái thổ lộ ước mơ của mình :

- Còn anh, anh chỉ muốn được mọc thẳng hướng lên trời, như một dấu chỉ, như một cái mốc, để mọi người có thể nhận biết từ xa. Đấy! ước mơ của anh chỉ thế thôi.


Thời gian rất dài lặng lẽ đi qua, ba cây táo vẫn cứ sống trong cằn cỗi, vẫn mong chờ mơ ước của mình được thực hiện. Một hôm có anh mục đồng ghé qua, ngắm nghía ba cây táo. Sau một hồi, anh nhìn cây táo thấp nhất và thầm nghĩ :

Chà chà, cái cây này ngăn ngắn, chắc làm cái máng ăn cho cái đám gia súc là vừa đây.

Thế là cây táo bé nhất, qua bàn tay cưa kéo, đục đẽo của anh mục đồng đã trở thành cái máng chứa cỏ. Cuộc đời nó cứ êm ái, dần trôi trong tiếng nhai nhóp nhép của bò lừa. Vào một buổi tối mùa đông nọ, cái máng cỏ bỗng giật mình khi thấy có hai người lạ đi vào trong căn lều, nơi nhốt súc vật của anh mục đồng. Người đàn ông sau khi dọn dẹp cho gọn, đã bước đến bên nó. Ông ta cẩn thận lau chùi và chọn lấy ít rơm rạ sạch sẽ lót vào. Sau đó mới thấy ông ta dìu một người phụ nữ đang mang thai bước đến gần bên nó. Nó ngạc nhiên vì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ô hay ! bên ngoài trời sao lại bừng sáng và nghe như có tiếng hát rất du dương nhỉ ?

Xa xa có tiếng lóc cóc, lách cách của đàn chiên bò đang đi về chuồng. Rồi bỗng có tiếng khóc oe oe của một em bé vừa chào đời, lại có cả tiếng ru à ơi dịu dàng trong đêm thanh vắng. Chuyện gì thế nhỉ, cái máng cỏ đơn sơ đã trở thành cái nôi cho em bé nằm ngủ. Vẫn những hơi thở ấm áp quen thuộc của chiên bò như mọi đêm, nhưng giờ đây, sao nó cảm thấy như có một sự huyền nhiệm đang lan tỏa trong căn lều đơn sơ này. Làm sao mà nó hiểu được chuyện gì và biết được em bé nằm trong máng cỏ là ai. Nó chỉ có cảm giác rất sung sướng, rất tuyệt vời trong khung cảnh tuy đơn hèn nhưng thật kỳ diệu.

Nó cố gắng nằm im để không làm cho Bé Hài Nhi thức giấc. Ô kìa ! miệng Bé đang mỉm cười trong giấc ngủ thiên thần. Đám bò lừa vây quanh cũng nhẹ nhàng phà hơi thở ấm. Cái máng cỏ lim dim theo tiếng ru à ơi của người Mẹ. Nó cảm thấy một niềm hạnh phúc tuyệt vời vô cùng, kể từ khi nó được làm cái máng cỏ đơn hèn. Ước mơ thật nhỏ bé ngày xưa mà sao bây giờ đã trở thành một niềm hạnh phúc bất tận. Bên ngoài trời có tiếng hát rất du dương mà giờ nó đã nghe rõ :

“Vinh danh Chúa Cả trên trời, bình an dưới thế cho người thiện tâm.”


Một thời gian nữa lại trôi qua, cây táo thứ hai đã lọt vào mắt của một bác ngư phủ vào một buổi chiều hè. Bác ta cũng đo đo, ngắm ngắm một hồi lâu. Thế rồi bác ta chặt nó xuống, đem về nhà xẻ ra và đóng thành một chiếc thuyền như mơ ước của nó. Vậy là từ dạo ấy, nó tha hồ được rong ruổi trên sông nước. Một ngày kia, sau chuyến đánh cá, nó ghé vào bờ để chở một Người Đàn Ông trung niên và nó được chèo ra khỏi mé sông một chút. Chẳng hiểu Người Đàn Ông đó nói chuyện gì, nhưng có rất đông người : già, trẻ, trai gái lớn bé đều rất chăm chú lắng nghe Ông ấy nói.

Rồi một đêm kia, nó cùng thức suốt với mấy bác ngư phủ để đánh cá mà chẳng lưới được tí cá nào. Mấy bác ngư phủ chán nản chèo nó vào bờ. Nó lại gặp Người Đàn Ông lúc trước và nghe Ông ta bảo : hãy chèo ra và thả lưới bên phải thuyền. Có một bác lầm bầm :

“úi dào ơi, vất vả cả đêm mà chẳng có gì ! giờ lại bảo thả lưới bên phải với bên trái!”

Tuy vậy các bác vẫn vâng lời và lần ấy nó suýt bị chìm vì chở nhiều cá quá. Ai cũng rất ngạc nhiên về mẻ cá lạ hôm ấy, bởi họ là những ngư phủ đã dày dạn kinh nghiệm. Họ ngạc nhiên cũng phải, vì có đời thưở nào mà lũ cá lại tập trung gần bờ nhiều như thế.

Thế rồi có một lần như thế này nó mới sợ chứ. Nó nhớ rất rõ, bởi đêm ấy thật là một đêm hãi hùng trong đời nó. Trong cơn sóng gió khủng khiếp, nước biển hồ đã mấp mé tràn vào người nó, cả người nó ướt sũng, nghiêng bên này, ngả bên kia trong cơn sóng dữ. May thay, hôm đó nó cũng chở Người Đàn Ông kỳ lạ kia. Mấy bác ngư phủ tuy dạn dày trong phong ba bão tố, vậy mà giờ đây hoảng hốt phải cầu cứu, van xin trong khi Người Đàn Ông đó vẫn bình thản yên ngủ. Sau một con sóng ập qua, cả người nó đã kêu lên răng rắc như sắp vỡ tan trong luồng sóng hung bạo. Ấy thế mà khi Người Đàn Ông đó chỉ nói như ra lệnh. Thật lạ lùng thay, cơn sóng gió cuồng phong đã tan biến như chưa hề đã xảy ra. Ông ta là ai vậy nhỉ ? làm sao mà chỉ với một lời nói đã khiến cho sóng gió phải vâng nghe!

Ôi ! nó làm sao biết được Người ấy chính là Vua của cả đất trời, vậy thì có sá gì một cơn cuồng phong trên mặt biển. Nó chỉ cảm nhận được sự bình an vững tâm khi có mặt Người Đàn Ông ấy trên thuyền. Ngày xưa, với ước mơ được rong ruổi trên sông nước, nó đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Còn bây giờ, niềm hạnh phúc như được nhân lên gấp bội, khi nó được chở Ông ấy đi khắp miền sông nước bao la, có Ông ấy bên cạnh thì chẳng còn phải lo lắng sợ hãi điều gì.

Lại một quãng thời gian nữa qua đi, cây táo còn lại càng cảm thấy buồn vì nỗi cô đơn. Ôi ! sao ước mơ của mình vẫn mãi chỉ là mơ ước. Mấy hôm nay, bầu trời u ám nhưng vẫn không có một giọt mưa nào chịu rơi xuống. Mà hình như trong thị trấn đang xảy ra chuyện quan trọng lắm. Nhiều đoàn người tụm năm tụm ba bàn tán xôn xao về một biến cố gì đó. Cây táo cố chăm chú lắng nghe để quên đi nỗi buồn chán mà cũng chẳng hiểu được gì. Bởi khách lữ hành, họ chỉ đi ngang qua chứ có ai thèm nghỉ lại dưới cái bóng cô đơn của nó đâu. Lúc trước, khi còn đủ cả ba anh em mà chưa ai thèm nghỉ dưới bóng mát của chúng, huống hồ bây giờ chỉ còn mỗi mình nó.

Ấy vậy mà một chuyện kỳ lạ đã đến trong cuộc đời nó. Nó còn nhớ rõ hôm ấy là buổi trưa ngày thứ sáu, một tốp người hùng hổ tới vây quanh nó và bảo với nhau rằng :

-Ồ! cái cây này được đây, chặt nó xuống làm hai khúc, rồi đóng lại thành cây thập giá”.

Lại có tiếng một người bảo :

-Cây này còn tươi, nặng vác sao nổi?

Nghe vậy, cây táo bủn rủn thầm nghĩ : ôi thôi thế là đời mình tàn, ước mơ là một cây cao hướng lên trời, là cột mốc cho ai ai cũng phải nhìn. Thế mà bây giờ lại phải làm cây thập giá cho người tử tội treo lên. Ôi ! thật là khốn khổ cho thân tôi.

Thế nhưng mọi suy nghĩ của cây táo đã dần dần thay đổi, kể từ khi nó thấy người đàn ông tử tội đó được dẫn ra từ trong thành. Khắp người Ông ta bê bết máu, máu từ cái vòng gai trên đầu, máu từ các vết roi đòn từng vệt ngang dọc khắp cả người. Chỉ còn thấy mỗi ánh mắt hiền từ, chịu đựng. Cây thập giá bằng gỗ táo được đẽo gọt sơ sài, hai người lính khiêng đặt lên vai ông ta. Cây táo như cảm nhận được sự đau đớn của ông qua lớp da xù xì của nó. Nó thật sự hối tiếc vì chính sức nặng của nó đã ghìm chặt bước chân ông ta. Nó cảm nhận được gánh nặng của nó qua mỗi bước chân loạng choạng. Biết làm sao bây giờ đây ? Đã ba lần ông ngã, đã ba lần nó thấy sự đau đớn tột cùng trong ánh mắt nhẫn nhục của ông. Máu của ông đã thấm vào da thịt nó, nó đau xót thầm ước rằng :

-Bây giờ tôi chỉ mong ước được là một cành khô, một cành khô thật nhẹ và êm ái thôi. Để chia sẻ phần nào với nỗi đau của Người Đàn Ông kia.

Đường lên ngọn đồi còn khá xa, sợ rằng Người Đàn Ông sẽ chết vì không còn đủ sức vác thập giá. Đám quân lính đã kêu một người đi đường vác dùm. Lên tới đỉnh đồi, đám lính đã xô Người Đàn Ông nằm lên thập giá. Từng nhát búa đóng ghim những chiếc đinh sắt dài vào chân tay ông ta. Mũi đinh nhọn xuyên qua tay chân người tử tội, ngập sâu vào thớ gỗ táo. Máu và nhựa cây hòa lẫn với nhau thành những vệt đỏ bầm, đặc quẹo.

Cây táo thập giá cùng với Người Đàn Ông được dựng lên. Sức nặng của thân người làm cho các dấu đinh như xé toạc các vết thương. Cây táo chua xót thầm nghĩ : thế này là đau đớn lắm đây, không biết ông ta còn chịu được bao lâu nữa ? Giữa lúc ấy, trời đất bỗng tối sầm lại, sấm chớp nổ rền vang với những tia sét rạch ngang dọc khắp bầu trời. Người đàn ông ngước lên và nói “sao Cha nỡ bỏ con” rồi ông ta tắt thở. Đám đông và quân lính khi chứng kiến những sự việc ấy có vẻ sợ hãi. Có mấy người lính bảo với nhau rằng :

-Chúng ta đã giết oan người vô tội rồi… Người này chính là Con Thiên Chúa đấy.

Nghe vậy cây táo thập giá bàng hoàng chợt hiểu :

-Ôi! chẳng lẽ đây chính là ước mơ của tôi đây sao. Lẽ nào tôi đã được đứng giữa trời đất với Con Thiên Chúa. Từ đây nhân loại sẽ ngắm nhìn và tôn thờ Đấng mà tôi đang là giá đỡ của Người. Ôi ! thật là sung sướng và hạnh phúc cho thân phận của tôi. Ước mơ của tôi, ước mơ nhỏ bé của tôi nay đã trở thành sự thật rồi…

Lạy Chúa !

Quả táo ngọt ngào tình yêu mà Chúa tặng ban thưở khai thiên lập địa, đã trở nên nỗi nghẹn ngào khi loài người chúng con cắn chung với lòng bội phản. Hạt táo ngày xưa ấy, những tưởng rằng sẽ tan đi trong cõi hư vô. Thế nhưng với tình yêu vô biên Chúa. Hạt táo ấy với những mơ ước dường như rất đơn sơ bé nhỏ, cho dù cũng đôi khi ngã lòng trông cậy, đã dần dần lớn lên trong ân sủng, … Cái máng cỏ mọn hèn, cái thuyền gỗ mong manh, cây thập tự sù sì gai góc. Đó là tất cả những ước mơ thật tầm thường trên trần thế của ba hạt táo. Thế nhưng qua bàn tay quan phòng kỳ diệu của Thiên Chúa, những ước mơ ấy đã được thánh hóa, đã được mời gọi cộng tác trong công cuộc cứu độ trần gian của Thiên Chúa.

Lạy Chúa !

Khi con còn nhỏ, ước mơ của con cũng nhỏ bé và cũng dần thay đổi theo thời gian. Khi con lớn lên, mơ ước của con cũng cao hơn, nhiều hơn. Khi thành công, lúc thất bại, con nào biết mọi biến đổi cuộc đời con đang được bàn tay quan phòng của Chúa nâng đỡ chở che. Khi nắng bên đời dần tắt, Chúa đã chuẩn bị cho chúng con buổi bình minh rực rỡ nắng mai. Khi ước mơ của con tưởng chừng như khô héo, lụi tàn. Chúa lại ban xuống hồng ân dạt dào khôn nguôi.

Xin Chúa cho những hạt giống ước mơ của đời Kitô hữu, luôn được phát triển mạnh mẽ, nhờ vào hồng ân bao la của Người. Bởi vì không có bàn tay thương yêu của Chúa dìu dắt, đỡ nâng, chúng con sẽ mãi mãi chỉ là những tạo vật mọn hèn, yếu đuối, và những ước mơ của chúng con, cho dù có cao xa đến đâu, cũng vẫn chỉ là mơ ước mà thôi…Amen.


Sao Biển

Không có nhận xét nào: