Hạng B Tác Phẩm Văn Xuôi |
CHUYỆN MƯA NẮNG NGÀY XƯA
Cảnh Ken
(Kính tặng Cha Giuse Vũ Đức Hiệp, nguyên chánh xứ GX Xuân Đường)
Cái nắng trưa hè…
cuộn theo từng cơn gió nóng, trải dài trên mái tôn càng làm cho bầu không khí trong căn nhà thêm ngột ngạt. Dựng cái cuốc vào góc tường, anh Năm với tay lấy tờ báo, quạt lấy quạt để như muốn xua tan đi cái oi nồng- "Tí ơi ! con đi mua cục đá về uống”
Anh vừa nói vừa đưa tay mở cánh cửa sổ, một ánh nắng chói lóa hắt từ phía bên kia đường chiếu vào mắt anh.
À ! thì ra là mái tôn của nhà Cha mới đây mà.
Tháng Hai vừa rồi, khi Ngài về nhận xứ, giáo dân đã dựng một căn nhà 4x6, sát bên ngôi nhà thờ gỗ để Ngài cư ngụ. Nhìn cũng là lạ, cạnh ngôi nhà thờ cũ kỹ là căn nhà xứ, tận dụng từ những tấm ván dư và tôn cũ, còn để lại hồi làm nhà thờ tạm. Chỉ có ba tấm tôn mới lọt vô thôi, trông thật buồn cười khi nằm chen giữa những tấm tôn cũ đã rét vàng.
Cầm ly trà đá của cu Tí đưa, anh Năm uống một hơi dài, cái màu vàng vàng và vị đăng đắng thật tỉnh cả người, rồi anh ngả lưng xuống cái ghế bố sờn vải, ly trà đá mát lạnh làm vơi hẳn đi sức nóng ban trưa đang hành hạ anh - “Năm nay coi bộ hạn hay sao mà nắng dữ quá!”
Anh chặc lưỡi nói một mình, rồi nhìn bâng quơ qua bên nhà Cha xứ, anh thầm nghĩ :
“chắc bên nhà cha nóng lắm, mái tôn thấp chưa đóng la phông…lại còn mặc cái áo dòng đen nữa, thật là khổ”
Nghĩ lại ngày mới đến nhận xứ, chắc Ngài thấy ngán lắm…cái xứ gì đâu mà đèo heo đèo hút , đi lại khó khăn. Mưa lầy, nắng bụi. Nhớ lại ngày đón Cha mới chỉ có mỗi ông Ban hành giáo và vài người ở gần đó, chẳng chuông chẳng trống gì cả, thật là buồn. Nhìn dáng cha cao và gầy, giáo dân cũng hơi lo.
-chẳng biết Ngài có chịu cực khổ ở chốn rừng thiêng nước độc này được hay không đây?
Bỏ nhà cửa, gia đình đi tu, đấy cũng là một hy sinh to lớn rồi. Giờ về nhận xứ mới, có khác nào con gái về nhà chồng, xuôi theo mười hai bến nước. Trúng nhà chồng nghèo là thấy một trời vất vả rồi. Anh Năm chợt nhớ lại lần trước khi kể cho chị Năm nghe sự so sánh này, khi ấy chị đã rầy anh quá trời. Chị cho rằng như thế là xúc phạm các Cha, đâu phải cứ đi nhận xứ là đi làm dâu. Đó là con đường mà các ngài đã chọn, cho dù có gian nan vất vả, nhưng đó chính là sự chuẩn bị cho đoàn chiên hạnh phúc nước trời mai sau.
“Tí ơi ! ra đây ba nhờ chút. Con đi mua cho ba một cục nước đá nữa đi, mua cục to to nghe"
Thằng Tý ngạc nhiên “ủa! đá hồi nãy con mua vẫn còn mà”
Anh Năm dặn con : “thì cứ mua cho ba đi, con nhớ để vào cái giỏ ba treo trên vách đó”
Cầm giỏ nước đá trên tay, anh Năm cũng hơi ngần ngại khi phải gõ cánh cửa mà anh biết chắc chỉ khép hờ. Biết nói như thế nào nhỉ! anh đang phân vân... bỗng cánh cửa mở ra
“Có việc gì không cậu?”
Chưa bao giờ anh Năm lại đứng gần Cha xứ đến thế!
“Dạ ! dạ…con thấy trời nóng quá… nên…”
Cha xứ quàng vai anh kéo vào nhà:
“thì cậu cứ vào trong nhà cho khỏi nắng đã.” Sau khi ngồi vào chiếc ghế gỗ, anh Năm mới lên tiếng :
“con thấy nhà xứ thấp, lại lợp tôn chắc nóng lắm! nên...nên con mang cục nước đá này…con nghĩ chắc để dưới giường lúc cha nghỉ trưa sẽ mát hơn”
Nghe nói đến đây, Cha đã cầm lấy tay anh…hai cha con cùng xúc động vì những cảm giác ngọt ngào, mát mẻ của tình yêu thương. Sau đó, hai cha con tâm sự về những vất vả khó khăn phần hồn, phần xác của giáo xứ…Ngài đã phác họa ra những thay đổi cần thiết để giáo xứ ngày một tiến triển, nào là phải xây dựng đền thờ tâm hồn trước tiên bằng các buổi tĩnh tâm, thánh lễ sáng chiều, các buổi học hỏi về giáo lý, các giờ chầu Thánh Thể…rồi sau đó mới tính đến chuyện xây dựng lại nhà thờ, nhưng cũng phải ưu tiên cho các Giáo Họ ở xa trước đã…
“À, cậu đi xe ôm lâu chưa, có đủ sống không? Thu xếp công việc vào làm tông đồ giúp Cha nhé!”
Hai Cha con bàn tính việc giáo xứ cho đến khi tiếng chuông đồng hồ báo 4 giờ, chuẩn bị cho thánh lễ chiều. Cha cầm cái giỏ của anh Năm nãy giờ để cạnh bàn, đưa lên rồi cười, nói :
“Đời linh mục của tôi rồi cũng sẽ tan đi, nhưng tôi hy vọng nó sẽ đem lại sự mát mẻ cho những tâm hồn khô cằn, xin gởi lại cho cậu. Tôi tuy mất giấc nghỉ trưa, nhưng bù lại tôi đã có được sự cảm thông và hiểu biết thêm về đoàn chiên của mình, như vậy là tôi lời quá rồi phải không cậu?”
Cũng từ ngày đó, vì ở gần nhà thờ, anh Năm đã chứng kiến những lời Cha xứ nói với anh đều trở thành hiện thực. Gần 20 năm sống gần Ngài, anh vẫn thấy nơi Cha một cuộc sống thật giản dị, một cuộc sống như hết mình vì giáo dân. Một cuộc đời mà hầu như đã tan đi và đem lại suối mát ngọt lành cho đoàn chiên mà Chúa đã trao.
Mấy hôm nay trời bỗng nắng như rang! thèm một trận mưa cho thật mát. Anh ngồi tư lự ngẫm chuyện, lòng miên man nghĩ tới những trận mưa rừng khốc liệt. Chợt ùa về trong tâm trí anh chuyến xe ôm kỷ niệm trong ngày mưa gió đó…
Hôm ấy đã 2h30 chiều.
Đang thiu thiu ngủ trưa. Một tiếng sấm rền vang làm anh tỉnh cả người.
-Thôi! chắc đem xe vào nhà cho rồi, ai mà thèm đi đâu vào lúc này nữa.
"Khoan, khoan cất xe đã. Anh đi đội 4 được không? Giúp cho tôi một chuyến nhé!"
Chưa kịp nhìn xem ai, anh Năm phản ứng tự nhiên:
"Phía đội 4 đang có mưa kìa, ngày mai đi được không Bác?"
"Thôi Cậu chịu khó tí, chở Cha vào đội 4 làm lễ xong là ra ngay ấy mà. Trong đó chắc mưa nên họ không ra đón Cha được. Cậu ráng giúp cho Cha nghe!"
Thấy Vị linh mục lúp xúp trong chiếc áo tơi mưa, anh Năm ngượng ngùng vì lời từ chối mới xong.
- Dạ, dạ...Cha chờ con tí, con tưởng ai nữa chứ!
Anh thầm nghĩ: “thử chở Cha đi xe ôm một lần cho biết, chở dân đi xe ôm và chở linh mục đi xe ôm có gì khác nhau không?" Thế là anh nhẹ nhàng phấn chấn hẳn lên.
Và rồi dưới cơn mưa lất phất, chiếc cub cánh én như chao đảo dưới bầu trời âm u. Con đường mòn đất đỏ nhỏ hẹp lằng ngoằng, trong cơn mưa phút chốc đã trở thành bùn nhão, trơn như bôi mỡ. Trước mặt, một cành cao su bị gió quật ngã nằm choán cả con đường. Anh Năm vội vàng giảm ga né sang bên trái..."rầm" bánh xe chồm leo lên một mô đất trơn, nên đã hất cả hai Cha con xuống đường. Anh Năm hoảng hốt vì con mương nước chảy xiết đang ở kế bên thân ngã sóng xoài của Ngài, không khéo Ngài nhào xuống đó thì...khốn
Kinh nghiệm chạy xe ôm, và đã nhiều lần bị trơn té nên anh Năm ngồi dậy ngay. Nhìn về phía sau, anh ngạc nhiên khi thấy Ngài đã đứng dậy từ lúc nào. Chỉ có hai ống quần lấm lem bùn đất đỏ, hai tay vẫn giữ cuốn sách lễ và cái túi nylon đựng áo lễ... thấp thoáng một xâu chuỗi Mân Côi. Anh Năm thầm nghĩ : thì ra bàn tay đặt trên vai anh cứ thỉnh thoảng động đậy là vì Cha đang lần hạt. Chắc vì lẽ đó nên dù ngã xe mà Ngài vẫn không bị sao cả!
- Cha đợi con xì bánh xe một chút cho đỡ trơn. Con cứ sợ Cha bị ngã rồi không vào làm lễ được thì nguy to.
- "Cậu yên tâm, trước khi đi tôi đã cầu xin Đức Mẹ và Thánh Giuse gìn giữ rồi. Dù có té cũng không sao mà!"
- Mưa to quá! đường rừng núi rất nguy hiểm, mai Cha vào cũng được mà.
-"Nghĩ đến họ đang khao khát thánh lễ, dù tôi có té đến năm ba bận, cũng phải gượng dậy mà đi tiếp cậu ạ!
Thế rồi trong suốt buổi lễ chiều hôm ấy, anh Năm cứ mãi suy tư về vị linh mục mới này.
Nơi làm lễ là mái hiên của một gia đình giáo dân. Dưới những tấm bạt nylon cũ, là những chiếc nón lá, những gương mặt chân chất mùi quê, sạm đen vì vất vả mưu sinh trên mảnh đất mới khai hoang. Họ đang đói khát Lời Chúa và quây quần chờ đợi Vị Chủ Chăn.
Còn với anh Năm, lần đầu tiên mới cảm nhận được sự dân dã của thánh lễ nơi vùng quê. Ở đây, khung cảnh thật giản dị. Trên bàn thờ trải tấm khăn đơn sơ, cặp nến chế bằng tim đèn dầu đã tắt vì gió...vài cánh hoa bướm mỏng mảnh cắm trong chiếc ly gốm thô, chắc cũng chỉ mới hái vội trước sân nhà ai đó! Các em thiếu nhi đi chân đất, quần áo sờn cũ lấm lem. Các cụ già co ro, thỏa mãn trong trong vạt áo nâu đen đã cất kỹ lâu ngày, nay được dịp mang. Các nam nữ độ tuổi lao động đang tranh thủ trở về từ những nương rẫy xa, hối hả mong chờ thánh lễ mỗi tuần một lần vào chiều thứ bảy.
Tuy vậy, Thánh lễ lại hết sức trang nghiêm, sốt sắng. Mọi người ai cũng cảm thấy ngọt ngào thấm đẫm Lời Chúa. Có lẽ vì nỗi khao khát có một vị Chủ Chăn ở lại hằng ngày, đã làm cho họ trở nên thánh thiện hơn chăng?
Trên đường về, tuy mưa đã dứt nhưng đường vẫn còn trơn. Anh Năm cho xe chạy chầm chậm, thế là Cha con tha hồ trò chuyện. Ngài tâm sự về những trăn trở, những lo lắng của đời sống giáo dân, nhất là về mặt tinh thần. Họ vẫn còn nghèo, nghèo lắm! Ngài mơ ước sẽ xây cất cho họ một ngôi thánh đường khang trang, sẽ đào tạo những giáo lý viên, để dạy dỗ các em thiếu nhi. sẽ tạo điều kiện để tất cả các em được đến trường, được học hết cấp 2, cấp 3 và được tiếp tục học đại học.
Cũng từ hôm ấy, anh Năm hay được chở Ngài đi công tác mục vụ ở các Giáo họ lẻ, và nhiều nơi khác nữa. Khi thì nắng bụi mịt mù hốc hác, lúc thì mưa sình lầy lội bết bê. Nhưng anh cảm thấy vui vui, vì được đóng góp chút công sức vào công việc hữu ích của ngài và của giáo xứ.
Một thời gian sau đó! Anh Năm lại làm tài xế xe ôm đường dài, chở Ngài đi xin tiền xây nhà thờ. Đúng là có đi, mới có biết những trăn trở lo lắng của một vị linh mục trước một cánh đồng truyền giáo còn sơ khai, thiếu thốn. Gặp người quen thì không sao, vì còn được sự giúp đỡ không ít thì nhiều. Ngại nhất là những người chỉ biết mình qua lời giới thiệu, họ nhìn hai Cha con với ánh mắt đầy nghi ngại. Mà nghi ngờ cũng phải, vượt cả trăm cây số, nắng gió làm cho hai Cha con bơ phờ mệt mỏi. Họ nào biết mình là ai? Khi nhìn thấy vẻ khó chịu trên ánh mắt của họ, anh e chắc rằng: "xôi hỏng bỏng không". Thế nhưng chỉ qua năm, mười phút, cuộc trò chuyện đã trở nên vui vẻ cảm thông. Khi trở ra xe, Ngài nói với anh:
"thế là thánh Giuse đã nhậm lời rồi, tí nữa cậu ghé vào chỗ bán vật liệu hôm trước nhé...ngày mai ta lại xây tiếp."
Cứ như thế, xong nhà thờ đội 4, rồi lại xong nhà thờ đội 2, giờ lại đang xây nhà xứ, rồi tiếp đến là nhà thờ đội 1. Ngài cứ âm thầm lặng lẽ cầu xin, Mẹ Maria và thánh Giuse cứ khẽ khàng chuyển lời đến cùng Chúa.
Đã hơn hai mươi mùa mưa nắng đến…rồi đi!
Biết bao mầm non đức tin Ngài ươm trồng, cũng đã vào đời trở thành người hữu ích cho xã hội, cho Giáo hội.
Giáo xứ bây giờ nề nếp từ trên xuống dưới, các hội đoàn hăng say giúp đỡ nhau cùng phục vụ, và sống Lời Chúa.
Mấy hôm nay trời lại nắng nóng!
từng cơn gió khô gắt đem cái nóng vào tận trong nhà. Tuy nhà thờ và nhà xứ xây cao đã che chắn bớt ánh nắng cho nhà ông, nhưng ông Năm vẫn mang chiếc ghế ra ngồi ngoài hiên cho thoáng. Bé Hương, đứa cháu nội mới 3 tuổi, hai tay ôm chai nước suối trong tủ lạnh ra mời. Một tay đón cháu, một tay ông cầm chai nước bốc hơi mát lạnh…Hình như qua cái chai nước trong suốt đang bốc hơi lạnh kia, ông bỗng lại thấy hình ảnh mái tôn nhà xứ ngày nào đang hiện ra. Bỗng dưng ông chợt thèm một ly trà đá có màu vàng vàng, đăng đắng thưở xưa ấy. Ông lại nhớ đến cái buổi trưa hè, khi ông qua nhà Cha với cái giỏ đựng cục nước đá thật to.
Vâng! xứ đạo bây giờ đã thay da đổi thịt, đẹp lắm rồi! Mảnh đất hoang sơ nay đổi mới hẳn, ngôi nhà thờ, nhà xứ được xây dựng khang trang. Giáo xứ cũng thánh thiện hơn nhờ tâm hồn sống đạo của đàn chiên đoàn kết trên dưới một lòng.
Lòng ông chợt nao nao, thương về Cha xứ cũ giờ đã ở một Giáo xứ khác. Ngài cũng đang chăm chỉ miệt mài xây dựng những đền thờ tâm hồn ở nơi ấy.
Thấy đứa cháu đang mở to mắt nhìn mình, ông Năm mỉm cười nói :
- Ông đã già rồi phải không cháu?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét