Có nhiều lúc mệt mỏi khi phải sống, phải va chạm, phải đối phó trong một xã hội quá phức tạp, tôi bỗng mơ ước được về một miền quê nào đó, lập vườn cây ao cá để sống cho thanh thản. Và có lẽ cũng không ít người ở tuổi trung niên trở lên mơ ước như tôi. Lúc bấy giờ, tôi hay liên tưởng đến các vị thánh ẩn tu. Vào sa mạc chắc hẳn tâm dễ dàng thanh tịnh để tu, để hướng lòng lên Chúa?!
Đọc bài Tin Mừng hôm nay, tôi bỗng giật mình! Hóa ra, Chúa Giêsu vào sa mạc để chịu ma quỷ cám dỗ chứ không phải để tâm được thanh tịnh hơn. Hóa ra, trong xã hội đầy mưu ma chước quỷ và lắm thứ ăn chơi xa hoa hưởng thụ vẫn còn ít cám dỗ hơn khi chỉ còn một mình mình đối diện với chính mình. Dường như mới Lễ Tro vừa rồi tôi đã có cảm nghiệm đó: Biết là ngày ăn chay, tôi quyết định chỉ ở nhà làm việc nhà. Ngồi trước computer mà lòng cứ vương vấn tô phở bình dân và ly cà-phê kho nóng hổi… Tôi nhớ cũng nhiều lần vì công việc tôi quên cả ăn sáng và uống cà-phê mà lòng dạ đâu có réo như bữa nay. Quái lạ, ma quỷ cám dỗ đây! Thấy không tập trung làm được gì, tôi kiếm sách đọc rồi mở phim xem… Ăn chay mà, chẳng ai ép mình phải làm việc gì khi bụng đói cả, vợ con cũng ủng hộ khi bố “cố thủ” bên cái ti-vi để “giữ chay cho… trọn!” Bây giờ nhớ lại, tự hỏi lòng sao lúc đó mình không lần hạt hay cầu nguyện? Thì ra, tôi tránh được cám dỗ của Sa-tan nhưng tôi lại bằng lòng sống chung với dã thú: Những con thú bản năng trong chính tâm hồn tôi. Tôi dễ dàng chìu theo bản năng để có cuộc sống dễ chịu, thoải mái, không ràng buộc… Cái ước mơ vườn cây ao cá cũng chỉ để phục vụ bản năng. Chính vì thế, tôi không được các thiên thần kề cận ủi an, trợ lực!
Có lần được tham dự một lớp huấn luyện kỹ năng sống dành cho các bạn trẻ ở TTMV TGP. Sài gòn, tôi nói đùa với mấy bạn trẻ:“Ngày xưa, bọn chú tham gia Hướng Đạo sinh và được huấn luyện kỹ năng sống để tồn tại trong môi trường không có con người như: rừng, hoang địa… Ngày nay, các cháu phải đi học kỹ năng sống để tồn tại trong môi trường có quá nhiều con người, quá nhiều loại người!..” Như thế, hoang địa của chúng tôi ngày xưa chính là cái xã hội muôn màu của các bạn trẻ hôm nay. Hoang địa thực sự chỉ là khi con người tự đối diện với chính mình để quyết định, để lựa chọn... Đó là lúc tôi gặp nhiều cám dỗ nhất, nhiều thử thách nhất! Đó chính là lúc cái “tôi” xâm chiếm toàn bộ tư tưởng và chi phối mọi hoạt động của tôi. Đó cũng là lúc tôi dễ ngụy biện theo “bản năng dã thú” vì chẳng có ai phản biện.
Một phụ nữ mang bầu 3 tháng và dẫn một đứa bé 5 tuổi đến gặp một bác sĩ phụ khoa và nài nỉ ông ta:
- Thưa bác sĩ, gia cảnh chúng tôi rất khó khăn, không thể nuôi nổi 2 đứa trẻ trong thời điểm này. Xin bác sĩ giúp giải quyết giùm tôi cái bào thai này để tôi có thể chăm sóc cháu đây được tốt hơn. Bác sĩ thấy đó, tôi đi đến bác sĩ mà còn phải dẫn cháu theo vì không có tiền gửi trẻ.
Vị bác sĩ khám thật kỹ bào thai trong bụng người phụ nữ, sau đó, tiện thể ông quay sang kiểm tra sức khỏe của cậu bé 5 tuổi. Cuối cùng, ông nhìn người phụ nữ và nói thật chậm rãi, trang trọng:
- Nếu chị chỉ nuôi được một đứa thì tôi khuyên chị nên giữ đứa bé trong bụng và hy sinh cậu con trai này.
Người phụ nữ hốt hoảng:
- Sao lại như thế được, thưa bác sĩ?
Vị bác sĩ vẫn điềm tĩnh:
- Vì bào thai trong bụng chị cũng là con trai nhưng nó khỏe mạnh hơn cậu bé này nhiều lần. Cậu bé này có khả năng bị bệnh tim và chị sẽ còn tốn kém rất nhiều trong việc nuôi dưỡng cháu sau này.
- Ý bác sĩ là…
- Tôi sẽ giúp chị giết cậu bé này, chỉ cần một mũi thuốc…
Người phụ nữ vội vàng ôm choàng lấy con:
- Không được, không được! Nó là con trai tôi…
Vị bác sĩ vẫn thản nhiên:
- Thì đứa trong bụng cũng là con trai chị vậy!
Cám dỗ của Sa-tan là như vậy đó! Nó dùng những biện chứng xem chừng rất hữu ích, rất nhân bản:
- Nhằm tạo nên một xã hội tốt đẹp hơn.
- Nâng cao đời sống và tạo hạnh phúc cho con người.
- Cứu thế giới khỏi nguy cơ đói nghèo.
- Bảo vệ tài nguyên địa cầu đang dần cạn kiệt.
Và muôn vàn lý do khác nữa chỉ để dụ dỗ chúng ta… giết người! Nó xúi giục chúng ta hủy hoại thân thể mầu nhiệm của Thiên Chúa bằng đủ thứ chủ nghĩa. “Nào anh em chẳng biết rằng thân xác anh em là phần thân thể của Đức Ki-tô sao?” (Cr1. 6, 15). Khi tôi chỉ còn một mình “trong hoang địa”, tôi cứ tưởng rằng mỗi quyết định, mỗi lựa chọn của tôi đều không ảnh hưởng đến ai nên tôi dễ dàng chọn lựa theo “bản năng dã thú”. Tôi quên mất các Thiên Thần đang sẵn đó để giúp đỡ tôi, tôi loay hoay trong mớ bòng bong của chính mình, tôi cứ cố tự mình gỡ mà chẳng cần đến Chúa!...
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con biết kết hiệp với Chúa trong mọi sự, nhất là khi chỉ còn một mình đối diện với chính mình. Xin cho chúng con ý thức rằng Chúa luôn ở trong chúng con, cùng chịu cám dỗ với chúng con, sẵn sàng nâng đỡ chúng con trong mọi hoàn cảnh miễn là chúng con biết quy hướng về Chúa và phó thác đời mình cho Chúa chăm sóc, giữ gìn. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét