Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2014

Thơ mùa vọng

NỖI ƯỚC MÙA ĐÔNG
Thu khép chưa anh, sao trời nhạt nắng?
Dưới cội thông già sợi trắng se se
Đã len nhẹ mùa hoa cứu thế về
Bên phiến đá chờ nôi rêu kết cỏ
Em nhớ giấc mộng trần gian vỡ lỡ
Cả nhân sinh cùng tuế nguyệt ngỡ ngàng
Rồi say trong huyền nhiệm Chúa cao sang
Vua Cứu Thế sao đơn nghèo mộc mạc?
Em khoác ước mơ đi cùng hoan lạc
Dưới trời sao vạn sắc ngọc lung linh
Từng cánh hoa, kẽ lá reo trở mình
Hành khúc tôn vinh về mùa cứu độ
Em ước gì …
Mỗi ngày sống là mỗi lần gặp gỡ
Hình ảnh Ngài giản dị trong lòng nhau
Chia sẻ, yêu thương nên một nhịp cầu
Có khổ đau, đời thăng hoa thi vị
Em ước gì…
Mỗi phút sống long lanh như  ngọc quý
Phả sáng dòng đời đong đếm cạnh tranh
Càng từ bỏ, càng thanh thoát an lành
Hóa ra sống đơn nghèo là ân phúc
Em ước gì…
Giọt kinh thơ mình hằng đêm thao thức
Thành giai điệu yêu thương, khúc niệm lòng
Thành sáo mục đồng hồn nhiên sáng trong
Thành hoa đăng kết rèm nôi hang đá
Em ước gì…
Giữa hành trình trần gian đang vội vã
Nhận ra Chúa vẫn Nhập Thể từng ngày
Bên các mục đồng cùng khổ thời nay
Sứ điệp Tin Mừng sẽ không cùng tận
Em ước gì…
Nghìn tứ thơ hay, cung nhạc mê mẩn
Chỉ giá trị trong lời nguyện khiêm cung
Chút sẻ chia người đau khổ, khốn cùng
Chúa hiện thân! Nhắc mình luôn tỉnh thức
Thu khép rồi đó anh…
Mùa vọng theo đông về tràn ký ức!
Thanh Hương, mùa vọng 2014

Không có nhận xét nào: