Thứ Năm, 22 tháng 1, 2009

Hương Xuân bay phương nào

...Hôm nay em mới có dịp chào thăm các anh...và mạo muội gởi một chút nỗi niềm trong dịp cuối năm...( Kể chuyện nhà quê những ngày giáp tết...)


Quê em đất đỏ hiền lành

Xuân đi, xuân đến...bao lần đổi thay.

Sáng 23 tết ( ông Táo chuẩn bị về trời ), Thằng lớn ( Khánh Huy ) của chúng em cũng đã nghỉ học đang trên đường chuẩn bị về nhà ăn tết. Sau khi bận rộn xong một mớ việc "không tên" hằng ngày ở nhà, em rảo bộ ra chợ, mục đích có thêm món ngon hơn cho K. Huy cải thiện dạ dày, và cũng muốn làm khách bộ hành " du xuân" sớm, hầu thong thả ngắm cảnh xóm làng chuẩn bị đón tết như thế nào?..

Khác với mọi năm, năm nay thiếu hẳn sự rộn rịp, hối hả...Hình như ít người ra đường hơn. Các bà, các chị cũng ngại đi chợ tết thì phải? Thời tiết lạnh và hanh khô...các cây Mai trong sân vườn nhà mọi người có vẻ như không buồn trổ hoa cho đúng thời, đúng buổi.

Còn cây mai góc sân nhà em vì trảy lá muộn nên nụ hoa cứ e ấp mãi, lý do là vì em cứ chần chừ cố dành chờ cậu ấm xa nhà về cùng nhau trong hương gió heo may, trảy bỏ những chiếc lá úa vàng cuối năm, để các cháu còn cảm được cái hồn thiêng của ngày tết, một chút ý vị của trách nhiệm trong việc chuẩn bị thay cũ, đón mới ấy mà.
Trong xóm làng, các chậu hoa kiểng cũng ít đi dần, nhường chỗ cho các đám rau cải, xà lách nho nhỏ, xinh xinh đang chen nhau lấm tấm, chắc là tranh thủ để có thêm tô canh sạch và ngọt hơn. Vì năm hết tết đến rồi mà lương công nhân cạo mủ cao su thấp quá, còn rau chợ đã đắt lại còn ám ảnh thuốc Trung Quốc nữa...Thôi thì.."Dù trong, dù đục... rau nhà vẫn hơn."

Phiên chợ quê ở ngôi làng nhỏ này vốn đã thiếu thốn ít ỏi rồi ...nay lại càng đìu hiu hơn. Quanh đi quẩn lại không hơn được 5 sạp gỗ liêu xiêu ngồi bán...Em chỉ lo sợ đến một ngày nào đó không còn cả nồi bánh chưng nấu vào đêm chờ đón giao thừa, để có dịp đầm ấm đoàn tụ bên bếp than hồng mà hàn huyên tâm sự chờ giây phút thiêng liêng năm mới.

Nhìn đám gà bị nhốt trong lồng rọ nằm yên như mơ ngủ, chúng không thèm mổ chí chóe nhau để cạnh tranh hạt thóc còn sót lại, khách hàng cũng chẳng buồn ngã giá. Còn mớ tôm, cá nằm bất động từ sớm tới gần trưa mà không có ai đến lật lựa, nghĩ cũng thương cho người bán. Chắc có lẽ ai cũng tranh thủ về sông suối cắm câu, bắt ốc cho cuộc sống đỡ lo lắng và thanh thản hơn giữa những đong đếm chật vật của cơm gạo áo tiền...Thôi thì :

" Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn người đến chốn lao xao..."

Còn chỗ sân trống đầu ngõ xóm chợ, năm nào cũng vậy, giờ này đã đầy ắp những quả dưa hấu " Mai An Tiêm" to tròn, đỏ au...nhưng năm nay lại vắng như sân Chùa chờ quét lá đa. Không hiểu vì cớ gì mà ông chủ vựa lại không bán loại trái may mắn ấy nữa...Thật cũng không khác chi cái cảnh:

...Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi bay...

Năm nay đào lại nở
Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ...?

Đi chợ xong,lòng em se sắt " ngậm ngùi bước về " Chợt nghe giọng rao bán vé số thánh thót của một cô gái đi ngược chiều " Ai mua vé số ế không...Ai mua...." Em vừa kịp nhìn cô bé thanh mảnh khá xinh, mà thầm khen sự chịu khó. Bỗng bên kia đường tiếng một chàng đang ngồi sửa xe đạp cho khách vọng từ xa xa "Bán số đi, bán số đi.." cô gái với lại " Anh mua mấy vé ?"
" Anh không mua vé"
" Ủa chứ mua gì?"
" Anh mua số thôi!"
"Anh tới chọn số đi"
" Anh chọn rồi, Anh chọn số em"
" chọn số em là sao?"
Cô bé chợt hiểu ra, thoáng thẹn thùng... nhưng vẫn mau mắn
" Số em khổ, Anh mà chọn là trúng luôn đó"
" Anh vẫn chọn số em thôi...em là độc đắc có một không hai trên đời "
" Anh chỉ chọn số em mà thôi ! chịu nhé! "

Em vẫn bước chầm chậm, để cố ý nghe câu chuyện trêu ghẹo thật dễ thương và tình cờ này, tiếng cô gái vẫn tươi cười vọng lại :
" Sao anh không hỏi những ngày còn không...
Bây giờ em đã có chồng ...
Như chim vào lồng biết thuở nào ra..."

Anh chàng vẫn cố hát ghẹo với theo bước chân cô gái..".Chờ em chờ đến bao giờ...mấy thu..thuyền đã sang bờ..."
Tiếng cười khúc khích của hai người cứ vấn vương trong lòng em.

Thế rồi, cái thoáng ngậm ngùi mới đây đã vơi nhẹ trong em. Bởi nơi cái "thế thái nhân tình" ấy, còn biết bao lời đẹp , ý thơ của những con người sống trong cảnh khổ mà lòng vẫn tươi . Bởi cái hồn quê hương ta vốn từ những điều giản dị chân chất ấy mà thành. Cho nên em vẫn cứ tự nhủ rằng : Dù.. cuộc sống có nhiều biến cố đổi thay, thì em vẫn cố giữ mãi cho mình niềm vui và sự bình an.

Dù cho vật đổi sao dời ..
Người đi..kẻ ở...u hoài cố hương...
Dù xa xôi vạn nẻo đường...
Lòng ta vẫn cứ yêu thương mọi người...

Chúc các Anh và đại gia đình 72 những ngày vui, và năm mới hạnh phúc, bình an.

Nương Tử 72.

Không có nhận xét nào: