An mới cưới vợ: Một thôn nữ bình dị.
Mặc dù đã có khá nhiều tiểu thư khuê các đi qua đời anh, An vẫn say đắm nét đẹp thôn dã. Tuy nhiên, trước khi cưới chừng nửa năm, An đã kịp xoay xở để người yêu được vào làm chung cơ quan với mình. Một ngành được hưởng nhiều đặc quyền đặc lợi. Tiền thưởng cuối năm lên tới cả chục triệu bạc. Thiết nghĩ, ai ở địa vị anh cũng làm như thế! Bây giờ, Kiều đã thoát khỏi cảnh chân lấm tay bùn. An mãn nguyện thấy cô cũng khá tinh tế trong từng kiểu tóc, từng "mốt" áo quần. Khỏi nói, ai cũng nhận ra rằng, anh đang rất hạnh phúc!
Sáng nay, An đưa vợ đi chợ Tết. Gió Xuân lại càng ve vuốt hạnh phúc của hai người. Rừng hoa muôn màu như tô điểm cho lứa đôi thêm lộng lẫy. Nhiều cặp mắt nhìn theo: trầm tro, thán phục, ngưỡng mộ và chắc hẳn không khỏi pha chút ghen tỵ. Họ như một đôi đẹp nhất chợ Xuân. Dạo qua một vòng, đôi vợ chồng trẻ lại cảm thấy nhu cầu mua sắm trỗi lên thôi thúc họ, cho dù tiện nghi trong tổ ấm của họ đã khá đủ đầy. Chỉ vì hàng hóa mỗi năm lại thay đổi mẫu mã, giàu thêm chủng loại. Hàng công nghệ có tăng giá chút đỉnh. Không sao, Tết mà! Thế nhưng, hàng nông sản rẻ đến không ngờ. Hành, kiệu chỉ bằng nửa giá năm ngoái. Dưa hấu thì… vô khối! Những thứ này không để được lâu nên đôi khi người nông dân phải… tự sản tự tiêu.
Sau núi dưa là những khuôn mặt ngơ ngác đến tội nghiệp giữa chợ đời. An chạnh lòng nghĩ đến Kiều của anh một năm về trước. Cũng tấm áo bạc phếch loang lỗ vết mồ hôi. Cũng món tóc dính bết vào vầng trán loáng thoáng nét ưu tư. Cũng ánh mắt và nụ cười cam chịu sau vành nón lá xác xơ. Những hình ảnh đó đã từng cào xước tim anh!
Nén lòng lướt qua một số những mời chào chèo kéo, An tiến đến chỗ một cô bé đang độ tuổi "cấp II phổ thông". An vừa mới săm soi một trái dưa xanh bóng, cô bé đã… đon đả:
- Trái đó bảy ký, chú cho cháu xin mười ngàn.
An còn đang chua chát nhẩm tính xem số tiền thưởng của vợ chồng anh mua được đến mấy tấn dưa thì giọng vợ anh đã vang lên bên cạnh:
- Thôi đi, con nít mà bày đặt nói thách! Dưa ngon chưa tới một ngàn một ký, người ta đưa đến tận nhà kìa. Trái đó sáu ký, năm ngàn thôi!...
An sững người… Trái dưa vuột khỏi tay anh rơi phịch xuống đất, vỡ toác ra một màu đỏ loét! Trái dưa mà trước đó một giây anh còn nâng niu…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét