Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

Kỷ Niệm Một Chuyến đi

(Chuyện xảy ra ngày 29/9/2010, hôm đãi tiệc bạn bè Sao Biển 72 tại Sài Gòn. Đúng một năm rồi, hôm nay post cho các bạn đọc cho vui )


Lão Mù Bán Nhang

Tôi đến nhà hàng 241 trên đuờng Phạm Viết Chánh sớm hơn dự định. Lần trong túi quần móc điện thọai ra coi giờ, mới có 3:45, phải tới 5 giờ thì anh em Sao Biển mới đến theo lời mời. Làm gì bây giờ nhỉ? Tôi đứng loay hoay trên lề đuờng, nhìn qua nhìn lại không biết làm gì. Chung quanh không có quán cà phê nào cả. Vỉa hè chổ này chật chội quá, xe honda đậu kín. Lại nhìn vào nhà hàng 241, thấy vắng quá, chắc thiên hạ chưa tới giờ đi nhậu đâu. Hay trở vô lại nhà sách Nguyễn Thị Minh Khai xéo xéo bên kia đường đọc sách cóp? Mới ở trong ấy cả tiếng hơn rồi, vô lại thấy kỳ quá. Hay vô đại nhà hàng 241 ngồi làm một chai truớc nhỉ. Tôi chỉ muốn có chổ nào ngồi thanh thản một mình. Hôm nay thì tôi buồn lắm, không hiểu tại sao, một nổi buồn vô cớ không tên ập vô hồn.

Tôi đứng bâng quơ một lúc thì thấy một ông cụ già, có lẽ già vì tướng đi lom khom, bộ quần áo xám xám thùng thình với một túi vãi lớn cũng xam xám đeo truớc bụng. Nhìn ông quơ quơ cái que gậy ốm tong phía trước tôi mới đóan chắc là lão mù. Nhưng sao không thấy lão đeo kính đen nhỉ. Tôi đứng thẳng người chăm chú, e ngại nhìn lão mù dò dẫm từng bước một trên vĩa hè chật chội. Lão phải đi lên, đi xuống lòng đuờng vì vĩa hè chật cứng nào xe, nào bàn, nào ghế đầy ra đó.

Lão đi ngang qua trước mặt, bây giờ thì tôi nhìn lão hững hờ, không còn chăm chú nửa. Lão đi nghề quá, không vấp đụng cái gì hết. Thò tay vô túi tôi lôi ra mấy tờ giấy mười nghìn, năm nghìn nhăn túm vẫn còn trong túi quần từ hồi tài xế taxi thối lại.

'Bác ơi" tôi gọi nho nhỏ, như sợ lão nghe thấy.

Lão như có thính giác của một con chó, tôi chỉ khẻ gọi trong tiếng rú, tiếng còi xe inh ỏi trong đuờng phố nhỏ hẹp. vậy mà lão quay lại ngay. Lão dò dẫm tới trước mặt tôi. Tôi vội vã dúi vào tay lão hai tờ giấy bạc nhăn nhúm

"Tặng bác đấy" tôi nói nhanh.

"Không, tôi không lấy" tôi thật bất ngờ khi lão nói như vậy. Tay lão cầm tiền giơ trả lại tôi.

Tôi cầm lại tiền, chưa biết xử sự sao thì lão lại nói, " tôi bán nhang cúng lấy tiền, không nhận tiền cho"

"À, ra thế " vậy bao nhiêu một bó vậy bác?" tôi hỏi

"Ba ngàn bó nhỏ, năm ngàn bó lớn"

"Vậy bác bán cho con 3 bó nhỏ đi" tôi nói. Lão móc trong túi lớn đeo trước ngực đưa cho tôi ba bó nhang, tôi lại dúi vào tay lão

"15,000 đó, bác giử luôn đi." tôi nói

"Không đuợc, vậy cậu lấy thêm 2 bó nửa đi" vừa nói ông lão vừa móc thên 2 bó nhang đưa tôi. Tôi cầm năm bó nhang nhìn ông lão, rồi dúi cả năm bó vào trong túi lão

"Con mua rồi đó, bây giờ tặng bác, bác bán hay cho ai cũng đuợc"

Ông lão gạt tay tôi ra " Không đuợc cậu ơi, tôi chỉ bán nhang, cậu muốn mua cho ai cũng đuợc, tôi không nhận lại đâu."

Lão nhìn thẳng tôi vừa cười vừa nói như thể thấy đuợc mặt tôi. Rồi lão bước đi, khuôn mặt vẫn cười tươi "cảm ơn cậu nhen" . Nhìn lão hớn hở quá, mà làm sao lão kiểm tiền nhỉ? lão đâu thấy đường! Làm sao lão biết là tôi đưa 15,000?

Tôi nhìn theo sững sờ. Sao lại có người như thế này? Lão ốm o gầy mòn, đi chậm chạp, cái que đưa qua đưa lại như râu con sên đang dò dẫm đuờng, nhưng tôi có thể cảm nhận đuợc một khuôn mặt tuy già nua, khắc khổ, mù lòa, nhưng thật rạng rở niềm vui. Hay lão này chỉ bày trò làm vẻ? Hay lão trúng mánh hôm nay? đã quá lời rồi? Tôi nhìn xuống mấy bó nhang ngờ vực. "Chắc nhang này dõm, đáng giá vài trăm bạc, bán cho mình 15,000 đồng là lời quá xá rồi." Tôi nghĩ vậy, rồi nhìn theo ông lão vẫn chập chửng đi ven bên hè phố.

Đang cầm 5 bó nhang chưa biết làm gì, thì một anh bảo vệ mặt đồng phục xanh da trời bứơc tới cuời tươi, " Chú đem vô cúng ông địa trong kia kìa" Vừa nói anh ta vừa chỉ vào cái bàn thờ nho nhỏ, đo đỏ đặt ở gốc tường bên trong nhà hàng. Có lẽ anh ta theo dõi cuộc đối thọai của tôi và ông lão, biết là tôi không cần mua nhang nên tới đề nghị như vậy. Tôi cầm 5 bó nhang đi thẳng vào nhà hàng, để hết vào trong cái lon lớn cạnh bàn thờ ông địa. Hình như có ai đó đã làm trước tôi, vì tôi thấy đã có vài bó nhang trong lon rồi.Thật tiện lợi quá

"Chật, chắc là kiểu làm tiền mới, cũng hay" tôi ngẫm nghĩ một mình.

Rồi bạn bè kéo tới. Tôi lao vào cuộc nhậu nhẹt, ly này ly nọ cụng cách cười đùa vui vẽ huyên thuyên . Hình ảnh lão mù già bán nhan hòan tòan biến mất khỏi tâm trí hời hợt . Tôi đã quên bẵng lão rồi, như thể tôi không bao giờ gặp lão, chưa hề mua nhang của lão


*
**
*****
Người say say đã ngấm men bia, tôi ra ngòai đường hút thuốc, tạm thóat cái không khí ngột ngạt đầy mùi thuốc lá trong phòng nhậu. Vừa phì phà điếu thuốc vừa nhìn bâng quơ vào lòng đuờng phố nhộn nhịp, chi chít ánh đèn xe, tôi lại thấy lòng mình buồn buồn. Bao nhiêu bạn bè, bia rượu, thức ăn ê hề, vậy mà sao tôi không thấy gì vui cả.

Anh bảo vệ hồi chiều lại bước tới, nhìn tôi cười " Cái ông mù bán nhang cho chú hồi chiều đó, bị xe tông đằng kia kìa, không biết ra sao rồi" anh vừa nói vừa chỉ tay tới góc đuờng xa xa phía trước

" Vậy à! sao vậy? hồi nào?" Tôi giựt mình hỏi

"Không biết sao nửa, chở đi nhà thương rồi. chắc mấy thằng lái xe máy ẩu tông ông già mù," anh ta hồn nhiên trả lời "cũng tội nghiệp ông già , bị tông lăng quay ra đuờng không đứng dậy nổi, vậy mà ổng vẫn cười, vẫn cố mò mẫm gom mấy bó nhang rớt dưới đuờng, súyt nửa là bị tông thêm vài phát nửa rồi. Nhang còn rớt đầy ra đường kia kìa" anh ta vẫn tiếp tục "mà ông già khờ quá, người ta xin bồi thuờng mà ổng không chịu, nói lỗi tại ổng mù không thấy đuờng "

Tôi cố nhìn theo hướng tay anh bảo vệ chỉ xuống lòng đuờng, cố tìm xem những bó nhang rớt chổ nào. Lòng đuờng đầy xe, đầy ánh sáng, nhưng tôi không thấy gì hết, chỉ chóa mắt trong ánh sáng chói lòa của những chiếc xe máy đang gầm rú ngang dọc tất bật .

Lòng đường vẫn tối thui.
Chắc tôi đã mù lòa.

Mắt trong sáng, mà không thấy đuợc sự vui vẻ,
Nhìn rỏ ràng, lại không nhận ra hạnh phúc vẫn chung quanh,
Tưởng mình rộng lượng, nhưng lại khó thứ tha,
Nghĩ lòng chân thành, sao vẫn đầy hồ nghi đố kỵ.

Lão ơi, bây giờ lão ở đâu ? Cho con xin mua mấy bó nhang rớt này , lão nhé!

(Seattle, 10/28/2010)

Không có nhận xét nào: