Nhắc chuyện Gò Muồng, mình kể thêm một chuyện các bạn đọc cho vui.
Lúc ấy, nhà xứ có một cây mít ướt to lắm. Cây to nhưng trái không nhiều. Lúc mít chín rớt xuống là ai cũng biết vì trái to, rớt kêu cái huỵch, banh ra tan nát vàng cả mặt đất, thơm ngạt ngào. Lần nào cũng vậy, cha Thanh cho người đi kêu ca đoàn tới ăn trái mít ướt chín thơm đang nằm banh chành dưới đất. Mình cũng được ăn với ca đoàn, nhưng không ăn được nhiều vì đông người quá
Mít rớt gần hết rồi, còn vài trái nhưng có một trái rất to nằm tuốt trên cao. Biết mít sắp chín, mình và một người thân giúp việc của cha Thanh trèo lên, lấy dây chuối ràng lại không cho mít rớt xuống. Những ngày sau đó hai thằng cứ leo lên tà tà móc ruột mít ăn đã đời. Cha Thanh chiều nào cũng ra gốc mít đứng nhìn lên, hít hít "Sao mít chín thơm quá mà chưa rụng ta?" Cha vừa sờ cằm vừa hỏi. Mình đứng bên cố giử bình tỉnh nín cười.
Mấy hôm sau hai thằng ăn đả ngán, đợi lúc cha ngũ trưa mới leo lên cây tháo dây. Trái mít rơi xuống cái bạch, cũng tan nát như những trái trước. Đợi cha ngũ dậy mình bẩm báo lại. "Trái mít lớn rụng rồi cha"
"Vậy hả, đi kêu ca đoàn tới ăn" Cha đâu biết trái mít này chỉ còn một nửa, đã muốn thúi vì chín đã lâu, và bị bơi móc tàn lang, ruồi nhặn bâu bao ngày trên cây rồi.
Không nhớ mình xưng tôi chưa ta, tôi con nít tham ăn đó, nặng hay nhẹ nhỉ? Bây giờ con kể ra chắc cha cũng tha cho con, cha nhỉ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét