Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010

trà dư tửu hậu


t  r  ẻ   t  u  i

trà dư tửu hậu 
quyển hạ



Chuyện trà dư tửu hậu của lớp 72 như cái túi càn khôn, không bao giờ cạn. Nay đứa này nhắc một chuyện, mai đứa kia lại nhắc chuyện khác; không biết mở đầu từ đâu…
Thôi thì, tạm bắt đầu từ chuyện hồi Trẻ Tui đi làm business. Hổng biết đứa nào xúi dại một thằng nghệ sỹ đi làm kinh doanh: "Tao nhắm mày làm công việc này được, vừa giúp thằng Joe mà lại có cơ hội cho mình!" Năm đó, con gái đầu của Trẻ Tui đậu vào trường Cao Đẳng ở Saigon. Như giọt nước làm nghiêng cán cân, Trẻ Tui bắt tay Joe để "khăn gói quả mướp" đi đổi đời nuôi con ăn học… Được đâu một năm thì nương tử "đổ bệnh", Trẻ Tui đưa vào Saigon điều trị. Bạn bè 72 cũng quan tâm, chọn đúng ngày bà xã lên bàn mổ thì vào thăm, ba thằng đại diện cho 25 thằng! Joe lãnh trách nhiệm dẫn 3 thằng bạn xuống bệnh viện nên để lại cho Trẻ Tui một núi công việc tại công ty. Vì trước khi mổ phải cách ly nên 4 thằng không vào được, bọn hắn ra ngoài "lai rai" Heineken. Đến trưa, Trẻ Tui chưa kịp xuống để ký giấy cam kết, Joe "khích" mấy thằng Hai Lúa:
- Mấy cậu chỉ được cái nhậu nhẹt, còn ký cho bạn cái giấy lại không dám!
Phari Dương nổi sùng liền:
- Sao lại không dám? Tại cái dzụ này là "cắt" mất chỉ tiêu của thằng cáo, lỡ nó thèm gà sảng, nó nhảy dzô chuồng của mình thì sao?
Định mập đế thêm:
- Tao chỉ sợ nó "bắt đền", tao biết lấy cái gì mà đền cho nó đây?
Chỉ có Sinh giòi là anh hùng mã thượng:
- Chuyện nhỏ, để tao. Bất quá tao đền con gà H5N1 của tao cho nó là xong chớ gì!
Thế là, Sinh giòi hiên ngang bước vào bệnh viện sau khi đã bóp 5,6 lon "ken" như Trần Quốc Toản bóp nát quả cam. Cô điều dưỡng quả là thính mũi, chìa cho Sinh giòi tờ giấy A4 và cây bút bi kèm cái bĩu môi dài ngoằng:
- Đúng là thứ đàn ông vô tích sự, vợ sắp lên bàn mổ mà còn ăn nhậu… ăn nhậu…
Sinh giòi nuốt nỗi oan vào lòng, ngồi viết hết 1 trang A4 cho con mẹ điều dưỡng thấy mình không xỉn rồi mới chịu ký!... Ấy vậy mà, còn ký lộn tên Sinh rồi mới sực nhớ ghi tên thằng bạn ở dưới. Cho nên, cái giấy cam kết này chữ ký một nơi, tên một nẻo. Sau này, có lần cô điều dưỡng hỏi bà xã của Trẻ Tui:
- Chồng chị ký tên khác quá, giống chữ Sinh hay Sung gì đó chớ không giống tên ảnh!
Cũng may bà xã nhanh trí:
- Dạ ở nhà quen gọi ảnh là Sung nên ảnh ký dzậy luôn. Cô không thấy trong hồ sơ tui ghi 6 đứa con sao?
Cô điều dưỡng chỉ còn biết gật gù kiểu "Coca Cola":
- À… há!
Tối đó, để cảm tạ tấm lòng hào hiệp của Sinh giòi, Joe rủ cả bọn đi uống cà phê "ba lăm lầu". Bar cà phê nằm ở tầng 34 nên có thể quan sát thành phố Saigon về đêm, rực rỡ màu sắc, thật ấn tượng! Giá cả ở đây tất nhiên là phải tỷ lệ thuận với chiều cao của tòa nhà cũng như của đôi chân các em tiếp viên. Hai lúa Dương liếc qua menu Định mập đang cầm, thấy Cà phê kem để giá 75.000đ/ly, nghĩ thầm chắc cà phê ngoại + kem ngoại nên đắt. Hai lúa Dương bèn khệnh khạng khoát tay ra vẻ sành điệu, không cần menu:
- Cho một trà lipton! – Nghĩ bụng: Gói trà lipton yellow label có 2 ngàn chớ mấy. Công phục vụ nữa chắc nó lấy 10 ngàn!
Đến chừng tính tiền, Dương ta liếc cái bill thấy nó ghi: 1 Trà lipton – 67.000đ. Mắt Phari nổ đom đóm nhiều hơn mớ đèn màu dưới phố:
- Mẹ kiếp, biết dzậy hồi nãy tao cũng kêu cà phê kem như Định mập cho oai!
Đến ngày hội ngộ hàng năm, Trẻ Tui đánh tù tì với Joe. Hắn dễ dàng dành phần thắng, vì nghề "đánh lừa đối phương" hắn rành hơn Trẻ Tui. Thương cho thằng bạn côi cút ở lại Saigon, đi đến đâu hắn "trực tiếp truyền thanh" đến đó:
- Tụi mình vừa đi ăn tối với Cha Tạc và anh Hai Minh ở quán Hai Lúa ngoài Ninh Hòa… Cậu có muốn nói chuyện với Sinh không?
Tiếng Sinh giòi:
- Mày coi lại "bố mày" (bố Tạc là Cha linh hướng của Trẻ Tui ngày xưa) nghen! Quán này bố mày dẫn vào mà nó "chặt" còn hơn quán Trùng Dương ở bãi dương Nha Trang nữa! Không biết bố mày có "bẻ cò" không?...
Định mập đía vào:
- Coi chừng oan bố Tạc, mày! Hồi nãy, tao thấy chủ quán "dúi" cho anh Hai Minh gói Con Mèo đó…
Báng bổ đến thế là cùng! Đúng chất "mùa hè đỏ lửa". Đến các đấng mà chúng cũng… không tha!
Do phải đưa anh Hai về Dục Mỹ nên cả bọn về đến Nha Trang đã khuya. Lại nhờ "quan hệ ngoại giao" của Sinh giòi nên cả bọn đăng ký được phòng khách sạn khá tinh tươm, thoải mái ở bên Đồng Đế. Dạo đó, Việt nam mới mở cửa he hé chớ chưa vô được cái "vê kép…" gì gì đó; cho nên khái niệm ngủ khách sạn còn khá mới mẻ đối với các Mẹ Bề Trên. Mới chân ướt chân ráo vào khách sạn thì Phari Dương nhận được "phôn" từ nhà:
- Anh Dương ơi, về đến đâu rồi?
- À… à… tụi anh đâu có về mà đến đâu! Lỡ ham vui nên chơi khuya, tụi anh quyết định ở lại nhà Cha Tạc ngủ luôn…
Thế là, từ đó đám 72 lại có thêm một thành ngữ mới: "ngủ nhà Cha Tạc". Khi nào xu hào rủng rỉnh mới được "ngủ nhà Cha Tạc" đó nghe! Đừng có tưởng bở mà ham…
Trong đám 72, có lẽ Định mập là thằng "rắn mắt" nhứt! Mà không hiểu sao, lối nói tưng tửng và bộ mặt có vẻ tội nghiệp của hắn lại khiến thiên hạ tin răm rắp mới chết chứ! Có một lần hội ngộ, sau khi dự lễ và chuẩn bị vào tiệc ở ĐCV, hắn hỏi xin Joe Cường mấy viên thuốc đau bụng. Thằng "dzịt kiù" này lúc nào cũng thủ 2 món: thuốc cảm sốt và đau bụng nên móc ra cho Định mập ngay. Định mập dòm thấy 2 thứ liền không bỏ lỡ cơ hội:
- Còn thuốc kia mày cho tao ít viên luôn đi!
Joe vui vẻ móc cho Định mập mỗi thứ 4, 5 viên. Ông ngoại Định gói trong tờ giấy rồi cứ khư khư cầm vào bàn, một đàn anh tò mò hỏi:
- Mày cứ khư khư trong tay cái đí gì vậy?
Định mập tưng tửng:
- Thuốc!...
Đàn anh càng tò mò:
- Thuốc gì?
- Thuốc quý lắm! Thằng Cường đem bên Mỹ dzìa…
- Sao mấy đứa kia không có?
- Bị gì có mấy dziên, phát hông đủ! Nó thấy em ốm yếu nên ưu tiên cho em thử trước…
Đàn anh bỏ nhỏ Định:
- Ừ, tao cũng nghe đồn dữ lắm mà hồi giờ có biết đâu! Mày đưa tao coi thử coi…
Định mập xòe tay, đàn anh ngạc nhiên:
- Ủa, sao tới 2 thứ lận?
Định mập chỉ hú họa:
- Dạ, thứ này cho em. Còn thứ này cho… bả. Bả cũng yếu xìu hà!
Đàn anh thở dài cái "sượt":
- Tao còn lớn tuổi hơn mày nữa, yếu là phải thôi. Quy luật mà! Nhưng lâu lâu cũng muốn "hâm nóng" lại một chút mà chẳng biết làm sao?
Định mập đóng vai "người Samari nhân hậu" ngay:
- Dzậy thì anh dzới em "năm mươi năm mươi" cái dzụ này thử coi. Hổng biết có hiệu quả chi không nên em cũng hổng dám thử… một mình!
… Sang năm gặp lại, Định mập bị đàn anh "mắng vốn" ngay:
- Hổng có tác dụng gì hết trọi! Hình như thuốc quá "đát".
Định mập vẫn kiên trì:
- Đâu? Còn "đát" mà, em dùng "phê" quá trời! Mà anh uống ra sao?
- Thì tao viên lớn, bả viên nhỏ…
- Trời đất, trật cái đời! Viên nhỏ làm cho… to ra, còn viên to làm cho… nhỏ lại. Anh uống kiểu đó thì thà đi… ngoáy tai còn hơn!
- Quỷ sứ! Sao bữa trưóc mày chỉ khác?
- Em đâu có chỉ khác, tại anh nhớ lộn đó chớ.
Đàn anh "gỡ gạc":
- Dzậy… kỳ này có không?
Định mập sực nhớ hồi sáng đi uống cà phê, Joe có đưa hộp kẹo quế nhai cho thơm miệng - loại kẹo Mỹ nén thành viên nhỏ nhỏ như viên thuốc say sóng vậy – Định mập móc túi chìa ra:
- Sao thuốc kỳ này khác dzậy?
- À… ờ… đây là thuốc thoa! Mỗi lần pha 5 viên với chút nước ấm…
Sẵn có nước trên bàn. Định mập bỏ một viên vô cho tan rồi thoa lên tay đàn anh, đàn anh gật gù:
- Ờ, nghe nóng nóng rồi đó, mậy!
Quế biểu sao hổng nóng? Đám 72 rán nín cười khi thấy Định mập cẩn thận lấy mấy tờ giấy ăn, đếm từng viên gói cho đàn anh. Đàn anh còn làu bàu:
- Thêm ít nữa đi mậy, còn nhiều mà! Đồ keo kiệt…
Tới chừng về nhà, Định mập theo năn nỉ Joe:
- Sang năm mày nhớ đem mấy miếng patch dán phỏng nghen. Sợ ổng bắt đền, hổng biết lấy gì dán cho ổng…
Thiệt hết biết!
Hổng biết trời xui khiến thế nào mà các nương tử 72 đều… dễ thương! Từ ngoại hình cho đến tính nết. Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn… một chỉ! Có "một chỉ" rất đơn sơ, nghĩ gì nói nấy. Trẻ Tui rất thích tính này nhưng cũng có lần suýt bị "tổ trác". Đó là nương tử của Hà bá, nhủ danh: Liên.
… Lần Dũng noir về, hai vợ chồng ghé Phan rang ở lại khách sạn gần bãi biển Ninh Chữ và gọi cho Trẻ Tui với Hà bá:
- Tụi mày có rảnh xuống tao chơi một bữa đi!
Hà bá vốn là thổ công nên "phụng mạng" lo khâu đồ biển: ghẹ, hàu, cá, mực… đủ thứ! Có "nương tử em" theo phụ giúp nữa. Bữa đó, toàn ăn không chớ uống gì nổi. Bác Năm Tôn cũng có ghé lại chơi chút, ăn uống rồi về. Dũng noir cẩn thận book một phòng lớn cho vợ chồng Hà bá cùng với cô em vợ và Trẻ Tui ở lại cho dzui. Hai giường đôi to đùng, Hà bá và Trẻ Tui một giường, hai chị em nẩu một giường…
Chuyện chỉ có vậy thì không có gì đáng nói. Đáng kể là chuyện sau đó mấy tháng, vợ chồng cô em nọ đánh xe 7 chỗ chở vợ chồng Hà bá lên viếng nhà thờ cách chỗ Trẻ Tui 5 cây số. Xong việc, Hà bá đề nghị:
- Lên trên này một chút, ghé thăm thằng Bảo!
Cô em hỏi:
- Bảo nào?
Hà nương tử mau miệng:
- Anh Bảo bữa ngủ ở khách sạn với mày đó!...
Báo hại thằng chồng suýt đâm vào chiếc xe tải đi ngược chiều… Hà bá còn thấy "cuộc đời ôi mến thương" nên vội vã phân trần, giải thích cho thằng em cột chèo có bà con với Trương Phi!...
Hú hồn! Không nhờ Hà bá đỡ lời cho vợ, thì không khéo AE 72 lại… "cậy vì danh Chúa nhân từ" bữa đó rồi!

*Nhắn riêng: Lớp 72 có một đặc tính dễ thương nữa là gọi vợ bằng một danh xưng khá mỹ miều: "Nương Tử". Nghe đâu từ này xuất phát từ vùng đất đỏ miền Đông, mà không biết có "cầu chứng tại tòa" hay chưa(?) Hay là nhân dịp này, tụi mình đến Cục Sở Hữu Trí Tuệ đăng ký kẻo lớp khác photocopy mất!

1 nhận xét:

Hung nói...

haha, chuyện nương tử là hay nhất, haha